Vốn là, anh thật không nghĩ tới mình sẽ thích người “không mật mã”, cũng vẫn luôn không ôm hy vọng.
Dù sao trên thế giới này rất nhiều người rất nhiều việc, lỡ như người “không mật mã” mà anh gặp là một lão yêu quái chẳng lẽ còn phải dối lòng mình đi thích anh.
Tuyệt đối không phải, anh mới không cần đâu, thà là cô đơn cả đời, chứ anh tuyệt đối không khuất phục trước quyền uy của tên lão quái vật đó.
Nhưng mà, để cho anh bất ngờ là… người “không mật mã” của anh, anh lại rất thích…. vô cùng thích!
Thích đến moi tim moi phổi, cho dù là lần đầu tiên lúc gặp anh, anh mang theo khẩu trang, ôm quyền sách, còn mang cặp mắng kiếng dày cộm, nhưng mà…. anh lại thích!
Sau đó, khi anh biết thằng nhóc đó chỉ mang khẩu trang để che giấu, nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm giác: “Không xem không biết, xem một cái mới giật mình, xấu xí đổi thành anh đẹp trai, thế giới thật kỳ diệu…”
Anh thích “anh’, không phải do thằng nhóc này trở nên đẹp trai, mà là…. lúc ở chung với thằng nhóc này, anh rất là vui vẻ, thấy thằng nhóc kia bị khi dễ, anh liền giận đến căng cứng cả người! Cho nên, anh vô cùng muốn ra mặt cho thằng nhóc kia.
Lý Thiên Mặc cũng từng nói với mình, đó là một người đàn ông, là một thẳng nam giống như mình vậy!
Nếu mình muốn ở chung với “anh’, cha mẹ của mình cũng sẽ không đồng ý…
Nhưng mà, anh không thể nào khống chế hành động của mình được, cũng không thể nào ức chế mình không nhớ về “anh’ nữa.
Biết rõ thằng nhóc kia không thể tiếp nhận nam nam, nhưng mà, anh chính là muốn đi bẻ cong “anh’ thì sao chứ!
Ô ô ô….
Trái tim Lý Thiên Mặc… thật là đau, vô cùng đau. Đau đến sắp nứt ra luôn rồi.
Vừa nghĩ tới anh không thể nào ở chung với thằng nhóc kia, cả người anh lại đau nhói. Trong lòng khó chịu! Vô cùng hốt hoảng… Trái tim của anh, một trái tim cẩn thận chân thành, toàn bô lồng ngực vừa sưng vừa nóng, thân thể giống như bị sốt 38 39 độ vậy.
Lý Thiên Mặc lăn qua lăn lại trên giường thật lâu sau, khi thì nằm xoay lên đầu giường, khi thì nằm xoay cuối giường, giống như một con lươn quằn quại vậy…. khó chịu!
Anh rất là thích Chính Hiền… thích vô cùng, không thấy được “anh’ liền bắt đầu nhớ, muốn ôm “anh’, muốn hôn “anh’, cũng muốn khi dễ “anh’, nhưng mà lại không nỡ, cho nên, lại càng muốn ra mặt dùm “anh’, bất bình thay cho “anh’.
Lý Thiên Mặc không nằm được nữa liền xuống đất đi bộ, anh đi tới đi lui trong phòng… Một hồi lại đi ra cửa sổ nhìn, bên ngoài cửa sổ không có gì cả, chỉ có một bãi huấn luyện rộng lớn vô cùng.
Anh lại đi về giường, cầm lấy điện thoại di động, rất hy vọng Chính Hiền sẽ nanh tin hay gọi điện thoại gì cho mình…. Nhưng mà, bây giờ đã hơn một giờ đêm, người ta đã ngủ từ sớm rồi.
Thật ra Chính Hiền cũng không ngủ, cô cũng đang phiền lòng đâu… Thật rất khó để có cảm giác với một người đàn ông… đáng tiếc, người ta lại là GAY… cô mở thư viện truyện tranh kia lên, xem một hồi liền nước mắt lưng tròng…
Xem ra Lý Thiên Mặc thật là một hủ nam lâu năm! Anh thật sự thích đàn ông!
Truyện tranh nặng khẩu vị như vậy, anh lại…. thích xem đến thế.
Chính Hiền buồn bực… không nghĩ tới, Lý Thiên Mặc lại thích đàn ông, ô ô ô…. tại sao trong lòng lại… khó chịu như vậy chứ?
Thật muốn khóc… cô, là cô gái mà… cô, là một thằng con trai giả! Làm sao giờ?
Kiên quyết không thể để Lý Thiên Mặc biết mình là cô gái, nếu không, sau này ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không còn…
Nhất định Lý Thiên Mặc sẽ không tha thứ cho cô.
Chính Hiền càng nghĩ càng khó chịu, đột nhiên nghe được tiếng bước chân bên cách vách “Tất tất tất tất” “A —-” Có phải có con chuột không?
Chính Hiền sợ nhất là chuột! Mặc dù cô nuôi nhiều động vật đáng sợ như vậy, nhưng mà, điểm yếu duy nhất của cô, chính là —- con chuột!
“A —- anh! Nhà anh có con chuột lớn!”