Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đứng ở bên cạnh cười đến đau cả bụng… cô lấy túi xách che mặt cười đến nỗi không đứng vững nổi…”Ha ha ha…” Đúng là một đôi cha con không bình thường!
Không phải chỉ ôm một cái thôi sao? Có đến nỗi phải làm ra vẻ bi hùng, như kiểu sắp sinh ly tử biệt không bằng? Ha ha ——
Mặc dù ôm cũng đã ôm, tim đập cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng mà… bầu không khí giữa hai người, còn lúng túng hơn cả hỗi nãy…
Lăng Vi che mặt, cô đã cười đến nỗi đau hết cả bụng rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn phải nhúng tay vào, hai người đã cho nhau mặt mũi như vậy, hôm nay cô cũng phải ra chút máu! Bình thường, mấy kiểu khuấy động bầu không khí lên, còn không phải là dựa vào tay cô!
Lăng Vi lớn tiếng nói: “Cha, trong điện thoại di động của con có lưu rất nhiều ảnh của bảo bảo, cha có muốn nhìn hay không?”
Lôi Thiếu Dục cực kỳ phấn khích, mặt mày như gió xuân, hoàn toàn không giống vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của mấy ông sếp như lúc nãy đứng ở cầu thang nữa.
Lăng Vi vội vàng lấy ảnh của Duệ Duệ và Đô Đô ra đưa cho ông xem, Lôi Thiếu Dục gửi từng bức từng bức ảnh một vào trong điện thoại di động của mình. Ông nghiêm túc xem từng bức từng bức một, năm tháng không buông tha cho người ta sao… Ông vẫn không biết mình có con trai, bất thình lình… Ngay cả cháu trai, cháu gái cũng đã có…
Ông đặc biệt trân trọng những bức ảnh này, cả đời này của ông, không thích tài, không thích quyền, không ham mê sắc đẹp. Bây giờ, rốt cuộc cũng có chuyện có thể ràng buộc được ông, làm cho ông nhớ nhung.
Ông có vợ ở bên cạnh, con trai, con dâu đều hạnh phúc mỹ mãn, cháu trai, cháu gái nhỏ… đều khỏe mạnh, đáng yêu. Cha già và anh em trong gia đình đều sống rất tốt.
Ngực của Lôi Thiếu Dục như bị đục thủng một lỗ, thành lũy tử thủ kiên cố trong hai mươi mấy năm qua, bị sự dịu dàng ấm áp công hãm chỉ trong giây lát.
Có đề tài về Duệ Duệ và Đô Đô, rốt cuộc bầu không khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Diệp Đình hỏi ông: “Cha muốn động đến đế quốc hắc dạ? Cha muốn con giúp như thế nào?”
Lôi Thiếu Dục trở nên nghiêm túc ngay lập tức, nói: “Đế quốc hắc dạ, là thế lực bang đảng lớn mạnh nhất thế giới, căn cơ của nó rất sâu. Tuy nhiên, mười năm trước, cha đã từng đánh vào nội bộ nồng cốt của đế quốc hắc dạ một mình, còn ra mặt quản lý bọn họ trong nửa năm.”
Diệp Đình đột nhiên mở to hai mắt, chăm chú nhìn vào ông, khó trách! Còn nhớ, lúc anh mới bắt đầu tìm người, hệ thống cung cấp cho anh hai ứng cử viên, một người là doanh nhân nổi tiếng Lôi Thiếu Tu, một người khác là lão đại trong giới hắc đạo… Không ngờ rằng, thật sự đúng là cha anh…
Lăng Vi nghi hoặc không hiểu: “Cha có thể ra mặt quản lý đế quốc hắc dạ? Không thể chứ? Nếu không có bối cảnh và lý lịch đặc biệt, người bình thường sao có thể lên nổi vị trí đó?”
“Đúng, con nói không sai.” Lôi Thiếu Dục gật đầu, nói: “Thân phận của cha lúc đó là con riêng của thủ lĩnh. Vì cái thân phận này, chúng ta đã thật sự mất không ít công sức.”
“À…” Lăng Vi ngạc nhiên gật đầu: “Cha cũng đã ra mặt quản lý nó rồi, sao cha không trực tiếp giải tán nói?”
Lôi Thiếu Dục cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy, đế quốc hắc dạ do rất nhiều bang phái lớn tạo thành, mỗi người bọn họ có hệ thống quản lý riêng của mình.”
“À, con hiểu rồi…” Lăng Vi hiểu đại khái, Diệp Đình nói: “Thật ra thì Hoắc Ân chỉ là một nhánh trong đế quốc hắc dạ mà thôi.”
“Đúng vậy…” Lôi Thiếu Dục hỏi anh: “Con có bao nhiêu hiểu biết về Hoắc Ân? Lần trước lúc con đi thu thập Paul – Louis Tư, Hoắc Ân đâm thọt ở sau lưng con, gây khá nhiều rắc rối cho con.”
Nói đến chuyện này, Diệp Đình lại tỏa lệ khí ra khắp người!
Anh nói: “Con và Hoắc Ân đã kết thù bao nhiêu năm rồi. Lúc nào con tiến vào thị trường phương Tây, con nhất định sẽ cướp chuyện kinh doanh của bọn họ. Đúng rồi…”
Diệp Đình lấy mấy con chip từ trong túi ra: “Bọn con phát hiện ra mấy con chip này ở trong thân thể của thuộc hạ Hoắc Ân. Chắc Hoắc Ân đã cất giấu bản đồ bảo tàng ở trong những con chip này. Ông ta sợ những người này trở mặt phản bội, nên đã lấy bảo tàng kiềm chế bọn họ.”
Lôi Thiếu Dục rất kinh ngạc, tin tức này cực kỳ có giá trị!
Ông nhìn Diệp Đình nói: “Những người có con chip này, đều là nhân vật quan trọng, con có danh sách cụ thể không?”
Diệp Đình lắc đầu: “Con không có danh sách cụ thể, nhưng con đã gắn được một con chip theo dõi ở trong thân thể một người phụ nữ da đen.”
“Con chip theo dõi?” Lôi Thiếu Dục cực kỳ kinh ngạc: “Con bắt được thuộc hạ của Hoắc Ân, còn gắn được con chip vào trong thân thể người đó? Trong tình trạng không biết, người phụ nữ kia đã được con thả trở về?”
“Đúng!” Diệp Đình kể chuyện lúc ấy Lý Thiên Mặc bị bắt cóc, sau đó, giao dịch với người phụ nữ da đen một lần.
Lôi Thiếu Dục mừng rỡ: “Đúng là không chê vào đâu được…” Con trai ông thông minh đến vậy, có đầu óc đến vậy!
“Người phụ nữ da đen này tạm thời không có động tĩnh gì sao?” Chỉ cần người phụ nữ da đen này đi tìm Hoắc Ân, bọn họ có thể theo con đường này, bắt được lão tặc Hoắc Ân!