Lăng Vi nhìn Diệp Đình, nhìn lướt qua tờ giấy kia, lúc này mới hiểu được, hóa ra anh tặng bộ khuyên ngực kia cho Irene, là vì anh muốn biết một số chuyện.
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm.
Anh thẳng lưng, đôi mắt tối sầm, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Vi chỉ thấy, dưới ánh nắng mai… Bóng lưng thẳng tắp của anh sao nhìn cô đơn lạ…
Lăng Vi giống như có thể cảm nhận được cỗ áp lực vô hình trong nội tâm anh! Thật lớn, thật nặng nề!
Mười hai năm, cô vẫn luôn một mình…
Anh, cũng đâu có khác gì?
Không hiểu sao lại đau lòng, Lăng Vi nghiêng người qua, từ phía sau ôm thắt lưng anh. Gương mặt cô dán vào lưng anh.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thầm nói: Diệp Đình… Nếu anh đồng ý, em nguyện làm người vợ đồng cam cộng khổ đi cùng anh suốt đời.
Thân mình Diệp Đình cứng đờ, quay đầu lại, nghiêng mặt nhìn cô.
Lăng Vi làm như chuyện gì cũng không xảy ra, ngẩng đầu im lặng nhìn vào mắt anh. Diệp Đình nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Nâng mặt cô lên, dùng hôn lên môi cô. Anh bế cô lên, bước lên bậc thang trên thuyền.
Trong khoang thuyền xa hoa u tĩnh, anh cầm tay cô, xiết chặt.
Lúc này, Irene đi lên theo, lấy từ trong túi ra một cái phong thư.
“Đây là tôi tốn hết công sức tìm trong mật thất ba anh ra, hy vọng hữu dụng với anh.”
Diệp Đình xé phong thư, lấy thư bên trong mở ra đọc.
Lăng Vi nhìn thấy sắc mặt Diệp Đình trắng bệch!
Trên thư viết gì? Khiến sắc mặt anh khó coi như vậy?
Thư đặt trước mặt cô, hoàn toàn không có ý kiêng dè cô.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, vẫn cúi đầu, đọc lướt qua. Không phải cô tò mò nội dung bức thư, mà là cô muốn giúp anh, chẳng ngại dùng hết chút sức lực nhỏ nhoi của mình.
Bởi vì, người này khiến cô đau lòng!
Vô cùng đau lòng! Đau như tim nhỏ máu!
Cô cúi đầu, nhìn lá thư kia.
Thể chữ trên bức thư đoan trang hùng tú, thần vận siêu dật, hiển nhiên người viết là nữ.
Trong thư chỉ có vài câu: “Paul! Ông hủy hoại gia đình tôi, hủy hoại danh dự của tôi, hủy hoại cả đời tôi, tôi cũng có thể không tính toán với ông, nhưng xin ông đừng làm khó dễ con trai tôi! Ông thả nó đi, tôi cho ông mạng này!”
Thời gian bên dưới… Là 20 năm trước, lạc khoản là: Diệp Khanh.
Diệp Khanh… mẹ Diệp Đình!
Nhưng thời gian vì sao lại là 20 năm trước? Diệp Đình năm nay 26 tuổi, trên tư liệu lúc Diệp Đình mới sinh ra, mẹ anh đã mất…
Bức thư này rõ ràng là lúc Diệp Đình sáu tuổi mới viết.
Khi đó, Diệp Khanh chưa chết?
Lăng Vi khiếp sợ mở to mắt.
Vừa cẩn thận xem lại bức thư.
Trong thư nói, Paul, ông hủy hoại gia đình tôi, hủy hoại danh dự của tôi, hủy hoại cả đời tôi…
Vì sao bà ấy lại nói “hủy hoại gia đình tôi”?
Theo lẽ thường mà nói, nếu bà ấy và Paul tình cảm vợ chồng không hòa hợp, bà ấy hẳn nên dùng từ: “Ông hủy hoại hôn nhân của tôi…”
Mà không phải “Ông hủy hoại gia đình tôi…”
Cái này không hợp, trừ khi… Trước khi Diệp Khanh gả cho Paul đã có gia đình…
Lăng Vi khiếp sợ nhìn về phía Diệp Đình, trong con ngươi đen thẳm của anh sóng dữ cuồn cuộn, giống như nổi cơn giông tố.
Ngón tay cầm thư của anh khẽ run, trong con ngươi đầy lửa giận tràn đầy ẩn nhẫn.
Lăng Vi cầm tay anh, Diệp Đình lập tức hoàn hồn.
Anh nâng mắt liếc Irene liếc một cái, lấy ra một lá thư đưa cô ta.
Irene tiếp nhận, lập tức mở ra. Nghiêm túc cầm bật lửa, đem phong thư cùng lá thư đốt sạch.
“Tôi về trước, chúng ta lợi dụng lẫn nhau, tôi khỏi nói cảm ơn.” Irene cầm lấy túi xách ra khỏi khoang thuyền.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình nói: “Tin tức này cũng không hẳn là xấu.”
Anh nâng mắt nhìn cô, Lăng Vi nắm tay anh nói: “Mẹ anh có lẽ còn sống, đây là tin tức tốt!”