Lão gia tử Lôi không có cách nào, chỉ có thể theo lên lầu.
Lăng Vi biết tại sao ông như vậy, ông cũng là bởi vì Diệp Đình vẫn luôn không gặp bọn họ, cho nên, tự mình tìm bậc thang leo xuống đâu.
“Còn không mau dẫn đường!”
“…” Lăng vi rất muốn cười, tính tình của lão nhân gia nha…. cũng quá nóng nảy. Đây là làm người đứng đầu đã quen. Bị người bên dưới ông nuông chiều ra.
Lăng Vi mang bọn họ đến phòng khách, Ngả Lâm châm trà cho bọn họ.
Lão gia tử bưng ly lên ngửi. Lại đưa vào miệng nhấp, gật đầu, lại nhấp hai cái: “Không sai…. Vũ Di Nham Trà – Đại hồng Bào!”
Lăng Vi nhìn Ngả Lâm, nói với cô: “Gói túi Bích Loa Xuân kia cho lão gia tử mang về.”
“?” Ngả Lâm nghe không hiểu.
Lăng Vi nói: “Mùa hè sắp đến, thích hợp uốc trà xanh, huống chi lão gia tử quá nhiều hỏa khí, phải uống chút trà xanh hạ nhiệt độ.”
“…” Ngả Lâm nhịn cười, đi ra ngoài. Lão gia tử Lôi đứng trước cửa công ty bọn họ cả một buổi chiều, ai cũng biết tính khí ông táo bạo, nhưng không dám nói.
Không nghĩ tới…. phu nhân nhà cô…. trực tiếp nói ra như vậy.
Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy lão gia tử Lôi thổi râu, trợn mắt, Mặc dù đã hơn bảy mươi, nhưng mà, vẫn còn rất có tinh thần.
Lôi Tu ở bên cạnh nâng ly trà lên, che giấu xúc động muốn cười….
Lão gia tử nhà ông, ai cũng không dám chọc….không nghĩ tới, đi ra bên ngoài, lại bị ăn bồ hòn như vậy.
Lão gia tử tức giận đặt ly trà xuống, muốn mắng Lăng Vi một lúc, nhưng lại không muốn nói chuyện với cô!
Lăng Vi kêu: “Ai nha, ông phải nhẹ tay, bộ trà cụ này là đồ cổ, ông cũng đừng làm hư nó….”
“Phốc —” Lôi Tu lập tức phun ra ngoài, lúng túng đến mặt đỏ bừng, vội vang lau miệng. Trời ạ…. cô gái này thật là cái gì cũng dám nói nha? May mà ông từ trong mưa gió máu tanh bước tới, cũng không dám nói chuyện với lão gia tử như vậy…
Thật là…. người không biết không sợ nha! Cô là không biết sự lợi hại của lão gia tử…. lão gia tử nhà ông, đã từng đi qua tiền tuyến, gánh túi thuốc nổ!
Thấy ai nổ người đó, ngay cả những lãnh đạo cấp trên ông cũng đám nổ.
Lão gia tử Lôi giận đến run người, Lăng Vi cười nói: “Tôi đùa giỡn với ông, ông quá nghiêm túc. Luôn nổi giận, không tốt cho thân thể. Cho dù ông có phải ông nội của chúng tôi hay không, tôi đều hy vọng ông sống lâu trăm tuổi.”
“Hừ —” Cái này còn giống như là câu tiếng người.
Lão gia tử Lôi nói: “Cho dù như thế nào, làm giám định DNA trước rồi nói sau, cho dù Diệp Đình không có liên quan đến Lôi gia chúng tôi, chúng tôi cũng nhận người cháu là nó!”
“Ai nha…” Lăng Vi kinh ngạc nói: “ ông đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung à?”
Nói xong, không khỏi bồi thêm một câu: “Ông nhận anh ấy, anh ấy còn chưa nhất định nhận các người đâu… ai cho ông lòng tự tin đó? Ban nhạc sao?”
Lôi Thiếu Tu thấy khăn che mặt, hòng che giấu biểu tình xấu hổ của mình.
Một lúc sau, ông giải thích nói: “Ý của cha chú la…. Lôi gia chúng ta sẽ không bạc đãi Diệp Đình, cho dù nó có phải con trai của anh chú hay không, nếu chúng ta tới nhận thân, liền đã có chuẩn bị tâm lý Diệp Đình không phải ruột thịt rồi.”