Tuy rằng tin tức này rất chấn động, nhưng nó lại không ảnh hưởng lớn đến các nhà đầu tư, mọi người đều có thái độ lạc quan.
Lăng Vi chán nản!
Công cốc rồi!
Diệp Đình nhìn cô đang chau mày, không nhẫn nại gõ gõ bàn.
Lăng Vi ngước lên nhìn cô, anh kiêu ngạo chỉ chỉ má trái.
“….” Lăng Vi cười quyến rủ anh: “Hay mình đổi cách thức khác nhỉ?”
Diệp Đình mờ ám nói: “Em có thể lên giường cũng được.”
“Oh!” Lăng Vi đầu hàng: “Cái này anh nói không phải em.”
Diệp Đình kéo cô vào lòng, Lăng Vi ngồi trên chân anh. Anh ôm lấy cô nói: “Xem chồng của em đã giúp em làm được chuyện tốt gì rồi này.” Chân anh vững chãi, hơn nữa ôm chặt cô mà không hề dùng sức.
Lăng Vi yên tâm nhìn anh, liền thấy anh nhẹ mỉm cười không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện.
Chỉ lơ đãng nói mấy câu, nhưng trong giọng nói đầy vẻ lạnh lùng. Anh ấy như một vị vua, chỉ cần anh vẫy tay là có thể khống chế được sự giàu có của một đế chế thương mại.
Anh cúp máy. Ôm cô đi ngủ, từ từ ăn thịt cô.
Sáng thứ hai thức dậy, anh ôm lấy cô cùng xem ti vi.
Lăng Vi trong lòng rất lo lắng
Cô không biết Diệp Đình đang muốn làm gì.
Sau đó liền thấy anh ấy mở ti vi, chuyển sang kênh kinh tế.
Trên ti vi, mấy vị chuyên gia thẩm định đang bàn luân về xe hơi của “Hào Nhuệ”. Thông qua các đợt kiểm tra, chứng thức xe hơi của “ Hào Nhuệ” đang tồn tại các mối đe doạ tiềm ẩn về an toàn.
Lăng Vi rất kích động!
Ngoài ra kênh tin tức cũng đang đưa tin về những tai nạn nghiêm trọng trong những năm gần đây đều do xe của “Hào Nhuệ” có vấn đề!
Ngoài ra kênh Tài chính cũng đưa tin về “Hào Nhuệ”
Diệp Đình mở máy tính, đưa đến trước mặt của Lăng Vi “ Em tự xem hiệu ứng của nó đi.”
Cư dân mạng nổ ra các trận tranh cải dữ dội.
Lăng Vi nhìn giá cổ phiếu của “Hào Nhuệ” cứ từ từ giảm, giảm đến mức vô cùng bi thảm.
Tim Lăng Vi như ngừng đập!
Vương Thị căn bản rất thịnh vượng, chút sự cố này, căn bản không thể làm tổn hại đến họ. Muốn lật đổ Lăng Thị, không phải chuyện đơn giản.
Nhưng thiệt hại lần này đã khiến cho Vương Thị tiêu hao hàng trăm triệu.
Lăng Vi thu mua cổ phiếu thành công, mặc dù mua được rất ít, nhưng đây là bước đầu tiên mạnh mẽ và vững chắc của cô để đối đầu với Vương Thị.
Hôm nay là ngày chuyển tiền nên Lăng Vi đến ngân hàng. Cô mỗi tháng đều chuyển tiền cho những đứa trẻ ở trên núi.
“Cô Lăng, xin chào. Cô lại đến chuyển tiền cho các bạn nhỏ phải không?”
“Đúng vậy.” Ở trước cửa ngân hàng, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng đang chào hỏi cô.
Bởi vì Lăng Vi mỗi tháng đều tới chuyển tiền, vì vậy nhân viên ở đây ai cũng nhận ra cô.
Trước kia cô mỗi tháng chuyển 500 tệ, sau khi cô đi làm thì bắt đầu chuyển thành ngàn tệ. Từ sau khi cô thăng chức thành trường phòng của bộ phận thiết kế, tiền lương hiện tại của cô đã lên tới 10 ngàn 400 tệ. Bởi vì thời gian nhập cảnh ngắn, cô muốn trong vòng một năm, có thể tăng lên mức lương bình thường.
Trừ đi tiền chữa bệnh của Lăng Tiêu, trừ luôn 2 ngàn tệ chuyển đi thì còn lại 6 ngàn tệ, cô để lại 2 ngàn để tự chi tiêu, còn lại đều chuyển khoản cho bác.
Chào hỏi giám đốc chăm sóc khách hàng xong Lăng Vi đi vào ngân hàng.
Mới bước tới cửa, liền nhìn thấy một dáng người thân quen – Giang Quân!
“Sĩ quan Giang, thật trùng hợp.” Lăng Vi bước đến bên cạnh Giang Quân thấy anh ta đang điền đơn.
Giang Quân nghe thấy âm thanh quen thuộc này, đôi mắt cũng sáng hẳn lên.
Lăng Vi, lâu rồi không gặp.