Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong với Diệp Đình, lại nhìn sang Lăng Vi tiếp tục nói: “Đây là chị dâu của em đúng không? Chị dâu… nhìn qua đã thấy chị rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói không chừng anh Đình của em cho bọn em vào đây, là chủ ý của chị đúng không.”
Lăng Vi cười phì thành tiếng, cô bé này còn có tật nói nhiều nữa…
Được… không nay có cô bé này… chắc chắn sẽ không cứng nhắc nữa rồi…
Lôi Niểu Niểu thấy lc bật cười, lập tức vỗ đùi: “Chị xem kìa! Đúng đúng không? Đúng đúng không? Em đoán trúng rồi chứ gì? Ôi chao chị dâu à… bất kể Đình ca có phải anh trai ruột của em hay không, thì chị cũng sẽ đều là chị dâu em!”
“…” Lăng Vi muốn nhịn cười, nhưng thật sự không thể nào nhịn được. Cô lại che miệng bật cười…
Lôi lão gia tử thở dài một cái: “Tổ tiên ba đời nhà chúng ta, lại sinh ra một đứa biết ăn nói như con…”
Lôi Niểu Niểu không vui: “Sao chứ ạ? Ông nội à… con biết ăn nói, mà ông còn thấy mất hứng… Có khi con mà là một cái hũ nút, nạy mãi cũng không nạy ra được một cái rắm, thì chắc ông cao hứng lắm luôn ấy ạ?”
Trong phòng khách nhanh chóng truyền đến những tiếng cười phì. Lôi Niểu Niểu nhìn xung quanh một vòng, trong đầu nghĩ, con mới có có một chữ ‘rắm’ thôi mà… mọi người cũng đâu cần dùng ‘miệng’ phối hợp với con như vậy chứ…
Vừa nghĩ, lại vừa lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện chính mà ông nội giao phó cho mình: “Đúng rôi, chúng ta tới đây để làm gì? Mau mau xét nghiệm máu a! Mau chích máu thôi ——”
Cô vừa nói, vừa vén áo trên cánh tay ba mình lên. Lôi Thiếu Tu còn đang mặc âu phục nữa mà, thế nên vén mãi cũng không được. trong nháy mắt Lôi Thiếu Tu liền giơ tay lên, đập tay Lôi Niểu Niểu rơi xuống.
Lôi Thiếu Tu nhìn Diệp Đình một cái, giống như đang trưng cầu ý kiến của anh, bên phía họ cứ gấp gáp như thiêu thân lao vào lửa thế này, Diệp Đình người ta từ đầu đến cuối vẫn còn chưa nói gì nữa mà.
Bọn họ muỗn xét nghiệm AND gấp gáp như vậy, giống như đang bức bách người ta, quá không thích hợp…
Lúc này, Diệp Đình mới gật đầu một cái, nói: “Mời bác sĩ vào đi.”
Lôi Niểu Niểu nhảy cẫng lên mọt cái, mở cửa ra đi gọi người. Cô vừa đi ra ngoài, vừa quay đầy bật ngón cái với Diệp Đình: “Đình ca, anh thật dứt khoát! Khó trách lại gây dựng được sự nghiệp lớn như vậy! Em like anh ——”
Nói xong liền mở cửa, ngó đầu ra gọi một câu: “Mời tiến vào đi.”
Hai bác sĩ có tiếng đang chờ bên ngoài đi theo Lôi Niểu Niểu vào, chia ra chích máu cho Diệp Đình và Lôi Thiếu Tu.
Lôi Niểu Niểu nhìn dòng máu đang dần chảy vào trong ống nghiệm, cả đám người đều trầm mặc.
Mắt thấy bầu không khí bắt đầu hơi lúng túng, Lôi Niểu Niểu vội vàng nói với Diệp Đình: “Đình ca… em có thể nhờ anh chút chuyện được không? Bạn học lớp bọn em có rất nhiều người yêu mến anh, lát nữa anh lấy máu xong, liệu có thể ký tên cho em được không ạ… em muốn vang về để khoe mấy đứa nó! Còn cả chị dâu nữa ạ, con trai lớp em cũng vô cùng thích nữ thần là chị, em liền nói, người ta đã lớn thế kia, đang mang thai bảo bảo, làm sao còn có thể giữ chức vị nữ thần? Con trai lớp em liền mạnh mẽ phản bác, bọn nó nói: Mang thai trẻ con mà còn có thể khiến công việc thành công được như kia, đây mới là nữ thần thật sự, cho nên… họ liền đặt cho chị một biệt danh ‘manh bảo nữ thần’! Ý muốn nói là đứa nhỏ của chị vừa dễ thương và đáng yêu, bất kể chị có mang thai hay không, chị cũng đều là nữ thần của họ hết.”
“Nói nhiều quá!” Lôi lão gia tử trừng Lôi Niểu Niểu: “Ngày nào cũng để cho con bé này nói đến mức lỗ tai cũng mọc kén hết cả lên, nói nhiều như vậy, xem xem sau này con làm sao có thể gả được ra ngoài đây hả!”
Lôi Niểu Niểu làm mặt quỷ với ông, đột nhiên ngẩng đầu nói với Lăng Vi: “Chị dâu, chị nhìn ông nội em thế nào kìa… chỉ mong không ai thèm lấy em… chúng ta không thể để cho ông được như ý nguyện, đúng không? Nếu như chị thấy ai thích hợp, thì hãy giới thiệu cho em với nhá, chị ưu tú xuất sắc như vậy, bạn bè của chị chăc chắn cũng sẽ không kém.
Cô vừa nói, vừa ném một cái … nháy mắt… cho Lăng Vi.
Lăng Vi bị cô chọc cười, cô bé này đúng là sáng sủa, hoạt bát … cô liền nhớ đến Lý Thiên Mặc đã từng nói, cậu ấy muốn tìm một cô gái hoạt bát, sáng sủa làm vợ, đỡ cho việc hai người ở chung với nhau lại không có lời nào để nói.
Bởi vì Lý Thiên Mặc cũng có tính cách tương tự, có những lúc vô cùng sáng sủa, nhiệt tình, có lúc lại rất không thích nói chuyện, tính cách không được tự nhiên, đã bực bội là có thể ở nhà bực bội suốt nửa tháng trời luôn.
Lăng Vi chỉ hơi do dự như vậy, Lôi Niểu Niểu liền lập tức phát hiện: “Chị xem kìa, có ứng viên rồi đúng hay không? Ai nha, chị dâu à! Chị thật đúng là chị dâu của em! Nào nào nào —— mau cho em số điện thoại đi, em đùa – giỡn, giỡn chơi với anh ấy một chút!”
“…” tay Lăng Vi cũng run run, Thiên Mặc à… cuộc điện thoại này, rốt cuộc cô có nên cho hay không đây…