Ánh mắt anh vừa có đau lòng, vừa có thương yêu, vừa có không nỡ lại vừa có tiếc nuối và chua xót. Anh nhìn cô như có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Nhưng cuối cùng anh cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Sau đó nói: “Không cần phiền toái, thường ngày anh cũng ít về ở.”
“À.. vâng.”
Lăng Vi vặn chốt cửa, ra khỏi nhà anh, trong lòng nói không ra cảm xúc gì…
Đột nhiên thật muốn khóc…
Xuống lầu lại thấy đột nhiên Giang Quân chạy tới.
Lăng Vi quay đầu nghe anh nói: “Anh đưa em về, một mình em về anh không yên tâm.”
“Được rồi…” Lăng Vi không từ chối, Giang Quân nói: “Đi dạo một lúc, anh vừa uống rượu có hơi khó chịu.”
“Vâng.”
Hai người đi về phía trước, bàn chân dẫm lên lá vàng khô.
Anh nói: “Đúng rồi, anh mang quà cho cô nhi viện, đã gửi chuyển phát nhanh, chắc ngày mai có thể tới, em có rảnh thì đến mang cho bọn nhỏ.”
“’Được ạ.”
Anh lại nói: “Chờ em có con, có lẽ không còn nhiều thời gian như vậy.”
Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Vừa làm kiểm tra, tạm thời chưa mang thai, hiện tại đang uống thuốc điều trị…”
Ánh mắt Giang Quân giật giật: “Diệp Đình có biết không?”
Ánh mắt cô mờ mịt cúi đầu nói: “Anh ấy nói với em trước… anh ấy vẫn không chịu nói cho em vì sợ em thương tâm.”
Giang Quân đứng lại, một lúc sau mới nói: “Là người đàn ông tốt.” Một lúc sau lại nói: “Em tốt với anh ta một chút.”
Hai người đi một hồi, trời đã tối, bọn họ đi hết con đường nhỏ này.
Đến cuối con đường nhỏ, bóng đêm như được màu mực đen vẩy lên, xung quanh chưa lên đèn, cực kì yên tĩnh.
Giang Quân lắc đầu, nắm tay cô đi tới con đường lớn, chặn một chiếc taxi đưa cô về.
Trên đường về, anh nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu hỏi cô: “Diệp Đình… đối với em như thế nào?”
Lăng Vi gật đầu, không kìm được mỉm cười: “Rất tốt ạ.”
Giang Quân gật đầu lại hỏi: “Vậy em đối với anh ta như thế nào?”
Lăng Vi cắn môi nói: “Rất thích ạ.”
“Ừ…” Giang Quân không hỏi nữa, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác bóng đêm càng đen hơn.
Lúc xe tới địa giới trang viên, Lăng Vi gọi điện thoại cho quản gia, nói với ông cô ngồi taxi v ề, nếu không hệ thống an ninh nơi này sẽ reo.
Lái xe đưa cô đến cửa biệt thự, taxi lại đưa Giang Quân rời đi.
Trên xe, đột nhiên tài xế hỏi anh: “Cậu thích cô gái này à…”
“Hả?” Giang Quân không nghĩ tới đột nhiên tài xế lại hỏi một câu như vậy.
Anh không trả lời.
Tài xế cười nói: “Ôi chao, hiện tại mấy cô gái nhỏ thật là… thấy có tiền cái gì cũng có thể xem là nhà mình. Tôi thấy hai người rất xứng đôi, cô ấy là bạn gái cũ của cậu sao? Không phải cô ấy vì tiền đi theo người khác đấy chứ?”
“Này, anh nói lung tung gì đấy, cô ấy là em gái tôi, anh nói… không đúng. Tình cảm của cô ấy và ông xã rất tốt, sao anh lại nói như vậy, thật không có trách nhiệm.”
Giọng điệu của Giang Quân không vui, tài xế cười mỉa: “Nhìn cậu gấp kìa, còn nói em gái gì…”
Giang Quân chẳng nói nổi, không thèm nói nữa. Tài xế cũng không nói vì anh ta cảm thấy nếu anh ta còn lắm miệng nữa thì người anh em này sẽ đánh anh ta.
Trong bóng đêm, Lý Phân Phương cầm máy ảnh trong tay, trong lòng nở hoa…
Đêm hôm nay cô bận đủ việc.