"Trần Ly Niệm, con đứng lại cho cậu."
Lương Thần Chi vừa đuổi theo bóng dáng nhỏ xíu phía trước vừa hét lên gọi tên bé con.
Bé con chạy phía trước nghe thế thì càng co chân lên mà chạy, đến khi ra đến ngoài sân cô nhóc thấp thoáng thấy một bóng người cao lớn thì hô to.
"Ba ơi cứu con, mau giải cứu Niệm Niệm."
Giọng nói non nớt lại ngọt ngào, Trần Cảnh vừa nghe thì biết cô nhóc lại đi gây chuyện anh bất đắc dĩ thở dài ngồi xuống dang hai tay đón lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
"Con lại gây chuyện gì rồi."
Trần Ly Niệm chu môi không nói, nhưng rất nhanh Trần Cảnh đã biết được đáp án.
Lương Thần Chi thở hồng hộc chạy đến, trên mặt cậu chàng toàn là vết son đỏ choét nhìn là biết bị người ta vẽ loạn lên.
"Anh! Anh dạy lại con nhóc này đi, anh xem nó nghịch ngợm không cơ chứ, quệt son loạn xạ hết lên mặt em."
Trần Cảnh rất bình tĩnh thu lại tầm mắt nhìn về phía cô nhóc trong lòng mình, Trần Ly Niệm bị anh nhìn thì có chút chột dạ cúi đầu.
Cô nhóc phấn điêu ngọc trác, tóc chỉ dài chưa đến vai làm nổi bật lên gương mặt mủm mỉm, cô nhóc rất giống Hạ Ly đặc biệt là đôi mắt to tròn lúng liếng, nhưng thứ làm Trần Cảnh chú ý nhất là thỏi son đã không ra hình dạng nằm trong tay cô nhóc.
"Con muốn giải thích một chút chứ?"
Trần Ly Niệm chớp chớp mắt rất ngoan ngoãn nói:
"Tại con thấy cậu xinh đẹp nên mới muốn tô son cho cậu, con không có ý nghịch ngợm đâu ạ."
"Tổ tông của cậu, cho dù con có thấy cậu đẹp trai thì cũng đừng bôi cái thứ chỉ dành cho con gái lên mặt cậu chứ."
Lương Thần Chi được khen xinh đẹp thoáng chốc đã nguôi giận, vẻ mặt hết nói nổi nhìn Trần Ly Niệm. Cậu chàng rất dễ bị dụ dỗ.
Trần Cảnh nhàn nhạt nhìn hai cậu cháu, anh lấy thỏi son trong tay cô nhóc đưa qua cho Lương Thần Chi.
"Em sửa soạn chút rồi sang nhà anh, ba mẹ đã chờ lâu rồi đấy."
"Vâng ạ."
Lương Thần Chi đáp một tiếng, Trần Cảnh liền bế Trần Ly Niệm rời đi.
"Con muốn tô son thì tự mình tô, còn tô cho cậu làm gì?"
Không ai hiểu con bằng ba, đêm qua anh vừa tặng Hạ Ly một thỏi son kết quả cô nhóc này vừa nhìn thì thích đến cầm không rời tay.
Nhưng là vì son của mẹ nên cô nhóc không nỡ phá, hôm nay chạy sang đây đánh cắp một thỏi son khác không biết là của Hạ Mẫn Uyên hay của Lương Cảnh Chi, nhưng tuyệt vời hơn là có một Lương Thần Chi đang ngủ trưa làm chuột bạch thí nghiệm cho cô.
Trần Ly Niệm biết không qua mặt được ba, đảo mắt một vòng cô nhóc quyết định dùng tuyệt chiêu, hai tay ôm cổ Trần Cảnh dùng gương mặt mủm mỉm cọ cọ má anh.
"Niệm Niệm chỉ tò mò một chút nên mới nghịch ngợm, ba đừng giận Niệm Niệm có được không?"
Nói rồi cô nhóc hôn chụt lên má anh một cái, Trần Cảnh thở ra một hơi đưa tay véo má cô nhóc.
"Còn biết làm nũng cơ đấy, đã đói chưa?"
Đối với phiên bản thu nhỏ của Hạ Ly cho dù Trần Cảnh có trái tim sắt đá cỡ nào cũng bị cô nhóc chọc cho tan chảy.
"Dạ đói ạ."
"Vậy nhanh về nhà, ba lột tôm hùm cho con ăn nhé."
"Oh yeah, con sắp được ăn tôm rồi."
Hai ba con đi đến nhà thì mọi người bên trong đã hội họp trên bàn ăn đầy đủ. Trần Ly Niệm tuột xuống từ trên tay Trần Cảnh trước tiên chạy đến thưa Hạ Mẫn Uyên và Lê Nguyệt Sương.
"Bà nội, bà ngoại, Niệm Niệm vừa đến ạ."
Hạ Mẫn Uyên vui vẻ ôm cô nhóc lên hôn một cái.
"Niệm Niệm, thật ngoan."
Lê Nguyệt Sương cũng vươn tay bế cô nhóc qua tay mình.
"Nào, để bà nội hôn một cái."
Cô nhóc bị hai người hôn hít một phen mới được buông tha, liền lạch bạch chạy qua thưa Trần Lập và Lương Chi Khâm đang bàn luận về vấn đề trường đại học nào đó.
"Thưa ông nội, ông ngoại con mới đến."
"Niệm Niệm đó à, hôm nay ông nội và ông ngoại có mua quà giáng sinh cho con đấy, con mau về phòng xem đi."
Trần Ly Niệm hai mắt sáng ngời nhảy đến hôn lên má Trần Lập một cái.
"Con cảm ơn ông nội."
Hôn xong cô nhóc liền nhào qua hôn Lương Chi Khâm.
"Cũng cảm ơn ông ngoại nữa ạ."
Lương Chi Khâm bật cười đưa tay xoa đầu cô.
"Ngoan lắm."
Trần Ly Niệm tuy rất hứng khởi nhưng không đi xem quà mà chạy đi tìm mẹ.
"Mẹ ơi."
Hạ Ly đang nói chuyện với Lương Cảnh Chi và Trần Nguyệt Cầm nghe cô nhóc gọi thì dịu dàng vẩy tay với cô nhóc.
"Niệm Niệm, qua đây với mẹ."
Trần Ly Niệm chạy đến nhưng không dám nhào vào lòng cô, cô nhóc đưa tay sờ sờ bụng đã to của Hạ Ly.
"Mẹ ơi, khi nào em mới ra ngoài chơi nới Niệm Niệm?"
Hạ Ly đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cô nhóc, thương yêu mà hôn lên má cô nhóc một cái.
"Sẽ hơi lâu, Niệm Niệm ráng kiên nhẫn chờ em nhé."
"Đúng đấy Niệm Niệm, con rất nhanh thôi sẽ có hai em trai để chơi cùng rồi."
Trần Nguyệt Cầm một bên đưa tay vuốt ve cái bụng to của mình, nháy mắt với Trần Ly Niệm.
Cô nhóc thấy thế còn muốn nói gì đó thì cơ thể đã bị Trần Cảnh nhấc bổng đặt lên ghế ngồi giữa anh và Hạ Ly.
"Ăn cơm nào."
Trần Ly Niệm lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, bộ dáng nghiêm túc đáng yêu đến mức khiến lòng Hạ Ly đều mềm mại.
Lương Thần Chi im lặng nảy giờ gập lại laptop trên tay liếc mắt nhìn qua Trần Nguyệt Cầm bên cạnh.
"Cô cũng sắp sinh rồi mà trông không lo lắng chút nào nhỉ?"
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi.
"Có lo cũng chẳng có ích gì, chi bằng vui vẻ chờ đợi vậy."
"Lạc quan gớm, mà Hoàng Minh đâu?"
Lương Thần Chi vừa dứt lời thì ở cửa Hoàng Minh vừa vặn đi vào theo sau còn có bốn người Uông Hàm, Đổng Nam, Gia Trạch và cả Lương Thần Chi.
"Ba mẹ, hai bác, con về trễ ạ."
"Về rồi à, mau ăn cơm đi nguội cả rồi này."
Trần Lập vẩy tay với mọi người, bắt đầu động đũa ăn cơm. Hoàng Minh đi đến ngồi cạnh Trần Nguyệt Cầm còn không quên đưa tay sờ bụng cô.
Giáng sinh gia đình đoàn viên, hai gia đình xum vầy với nhau cực kỳ náo nhiệt vui vẻ. Cơm nước xong xuôi mọi người tản ra mỗi người một chuyện nói cười rôm rả.
Trần Ly Niệm được ba đút ăn no nê, cô nhóc liếc mắt thấy Lương Cảnh Chi đi ra ngoài liền chạy đi lấy mũ len mẹ mới mua vội vã đội lên rồi chạy theo dì nhỏ.
Lương Cảnh Chi bực bội nhìn người đứng trước mặt mình như âm hồn không tan.
"Từ Khiêm tôi đã nói là không thích anh, tại sao anh cứ thích dây dưa như vậy?"
Từ Khiêm tay cầm bó hoa to đùng, tay còn lại vươn ra nắm lấy cổ tay Lương Cảnh Chi.
"Ở đây nói chuyện không tiện, em đi ra ngoài với anh một lát được không?"
Lương Cảnh Chi vùng vẫy.
"Buông ra, tôi không đi với anh."
Từ Khiêm không buông tay, vẻ mặt nếu như hôm nay không nói rõ với cô thì sẽ không chịu đi.
Hai người lôi lôi kéo kéo đều rơi vào mắt Trần Ly Niệm, cô nhóc thấy dì nhỏ bị ức hiếp thì chạy vào nhà kéo người đứng gần cửa nhất đi ra ngoài.
"Chú Uông, dì nhỏ gặp phải người xấu rồi, mau mau."
Uông Hàm vốn đi ra ngoài hút thuốc giữa đường bị cô nhóc lôi kéo, anh chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn sải bước đi theo cô.
Vừa ra ngoài anh đã thấy Lương Cảnh Chi đang bị một người đàn ông nửa ôm nửa kéo đi.
"Chú Uông, mau cứu dì nhỏ đi."
Uông Hàm hồi phục tinh thần đi qua nắm lấy cánh tay Từ Khiêm, anh khẽ dùng sức liền tách được hai người ra.
"Ở đây là nhà riêng, anh chú ý hành vi của mình một chút."
Từ Khiêm bị ngăn cản có chút bực mình quát.
"Anh là ai mà dám xen vào việc của tôi."
Uông Hàm đanh mặt đưa thẻ công tác ra.
"Tôi là cảnh sát."
Từ Khiêm thoáng giật mình, nhìn về Lương Cảnh Chi ở phía sau một chút liền cất bước rời đi luôn.
Thấy anh ta chịu đi rồi Lương Cảnh Chi thở hắt ra một hơi, quay sang cảm ơn Uông Hàm.
"Cảm ơn anh."
Uông Hàm gật đầu nhàn nhạt đáp:
"Không có gì."
Lương Cảnh Chi lại nhìn về Trần Ly Niệm đứng một bên, cô thoáng mỉm cười vẻ mặt nhu hoà đưa tay muốn bế cô nhóc.
"Niệm Niệm ngoan, dì cảm ơn con."
Nhưng tay cô giơ giữa chừng đã bị người khác chặn lại.
Uông Hàm liếc mắt nhìn cổ tay đỏ bừng có chút tím của cô, anh khẽ buông tay cô ra giành trước bế Trần Ly Niệm lên.
"Tay cô bị thương, để tôi bế cô bé."
Lương Cảnh Chi hơi giật mình giấu cánh tay ra sau lưng, lại ngước mắt nhìn theo bóng lưng Uông Hàm.
Mà Trần Ly Niệm ngây thơ không hiểu gì, bất ngờ được chú bế để lên vai hưng phấn mà cười khanh khách.
"Quao... cao quá chừng luôn, chú Uông thật lợi hại."
Hạ Ly và Trần Cảnh đứng ở trên ban công nhìn thấy thì không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
"Niệm Niệm thật hoạt bát, có con bé cả căn nhà đâu đâu cũng tràn đầy tiếng cười nói."
Hạ Ly thương yêu nhìn nụ cười rạng rỡ của con gái khoé môi cô nhịn không được cong lên theo.
Trần Cảnh vươn tay từ phía sau ôm lấy cô, vây cô trong vòng tay ấm áp của mình.
"Vẫn là cảm ơn em, vì đã đem Niệm Niệm về bên anh."
Đứa bé mà anh mong ngóng ngày đêm ở đời trước, đã được cô đem về cùng với kí ức của chính cô.
Hạ Ly mỉm cười nghiêng đầu hôn lên môi anh.
"Anh có nghĩ được tên cho con trai chưa?"
Cô mang thai được 5 tháng bác sĩ chuẩn đoán là bé trai, họ xem như có long có phụng.
Trần Cảnh nhẹ nhàng xoa bụng cô, hơi trầm tư nói:
"Anh đã nghĩ ra rồi."
Hạ Ly chớp chớp mắt tựa người lên lồng ngực anh.
"Tên gì thế ạ?"
Trần Cảnh đỡ lấy cô, bàn tay hai người mười ngón đan chặt vào nhau, anh nói ra một cái tên.
"Trần Cảnh Hoài."
Hạ Ly nghe xong thì hơi ngẩn người sau đó khoé môi khẽ cong lên, hạnh phúc nói:
"Ừ, tên rất hay."
Trần Cảnh cũng cười.
"Rất hay, Cảnh Hoài Ly Niệm."
Trần Cảnh mãi thương nhớ Hạ Ly.
_HOÀN_
*Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình xuyên suốt bộ truyện này, chúc các bạn một ngày tốt lành 💙.