Hạ Ly ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, mặt trời bên ngoài cũng sắp lặn mất tâm. Cô không biết vì sao gần đây cực kỳ thích ngủ, sáng trưa chiều hễ ăn no là cô lại muốn nằm nhoài ra giường mà ngủ thôi.
Lạch cạch.
Cửa nhà bị người mở ra, Trần Cảnh xách túi lớn túi nhỏ trong tay thấy cô đã tỉnh liền đem đồ để qua một bên đi đến ôm lấy cô.
"Em dậy rồi sao, có đói không?"
Hạ Ly gục đầu lên ngực anh uể oải mà gật đầu.
"Đói, nhưng em đi không nổi nữa."
Trần Cảnh thấy cô làm nũng thì cười khẽ, anh khom người không tốn nhiều sức liền bế cả người cô lên đi về bàn ăn.
"Ly Ly dạo gần đây anh thấy em trông rất mệt mỏi có phải vết thương làm em khó chịu không, nói anh nghe."
Theo lý mà nói vết thương của cô được anh chăm sóc rất kĩ thuốc uống cũng không quá liều, sáng và trưa anh không hề bỏ thêm thuốc ngủ cho cô vậy mà cô vẫn ngủ li bì.
Hạ Ly yên vị trên ghế đưa tay chống cằm bĩu bĩu môi.
"Không mệt mỏi lắm chỉ là em rất thèm ngủ."
Trần Cảnh đem bát cháo để trước mặt cô sẵn tiện nhét luôn cả muỗng vào tay cô.
"Được rồi nếu không ổn thì nói anh, anh đưa em đi viện. Giờ thì ăn chút cháo trước đã."
Hạ Ly gật đầu ngoan ngoãn ăn cháo, cháo là do chính tay Trần Cảnh nấu hương vị rất tốt ngày thường Hạ Ly ăn cảm thấy rất ngon miệng nhưng không hiểu hôm nay làm sao, chỉ mới ăn vài muỗng cô đã không muốn ăn nữa.
Trần Cảnh từ trong bếp ra thấy thế thì nhíu mày.
"Sao em không ăn đi, cháo không hợp khẩu vị của em sao?"
Hạ Ly lắc đầu.
"Không có, cháo ngon lắm nhưng mà em không ăn nổi."
"Ráng ăn thêm chút nữa thôi, hai ngày này em ăn quá ít rồi."
Trần Cảnh đau lòng đưa tay xoa đầu cô, dạo gần đây sức khỏe của cô vô cùng thất thường.
Hạ Ly mím môi lắc đầu kháng cự, cả người lùi về sau né tránh bàn tay đang dỗ dành của anh.
"Em không muốn ăn nữa!"
Trần Cảnh thở dài, tính tình cũng thất thường nốt.
"Em không ăn cũng được, nhưng phải uống hết cốc sữa này anh liền không ép em nữa... ngoan."
Trần Cảnh nhẹ giọng dỗ dành cô, lúc này gương mặt đang cau có của Hạ Ly mới dãn ra, cô im lặng nhận lấy cốc sữa rồi nín thở uống một hơi cạn sạch.
Trần Cảnh nhìn dáng vẻ uống sữa chẳng khác nào đang đi ra trận của cô thì bật cười, không biết anh lấy đâu ra một viên kẹo hương xoài đợi cô uống xong sữa liền đút cho cô.
Hạ Ly nếm được vị chua chua ngọt ngọt của viên kẹo thì hai mắt cong cong ngọt ngào cười với anh.
"Em lại sofa ngồi chờ anh một lát, anh đi lấy hòm thuốc thay băng gạc cho em."
"Vâng."
Hạ Ly đảo viên kẹo trong khoang miệng một vòng vui vẻ đi về phía sofa ngồi xuống, Trần Cảnh dọn dẹp phòng bếp xong liền đi lấy hòm thuốc giúp cô thay băng gạc.
"Đau thì nói anh."
Anh nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc cũ trên đầu cô xuống để lộ ra vết thương, Hạ Ly cụp mắt thều thào hỏi:
"Có phải xấu lắm không anh?"
Trần Cảnh dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt tối đen vẫn dừng lại trên vết thương của cô.
"Không xấu, Ly Ly của anh là xinh đẹp nhất."
Hạ Ly khịt mũi không tin anh.
"Anh đừng dỗ em, tóc em bị cạo mất một khoảng còn có vết khâu đáng sợ nữa, chắc chắn bây giờ trong em rất xấu."
Anh cười cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
"Anh nói là thật, dù cho em có thành ra bộ dáng gì thì trong mắt anh em vẫn là xinh đẹp nhất."
Hạ Ly bị lời nói của anh dỗ đến bay sạch cả muộn phiền vì bị bác sĩ "cạo đầu", cô vươn tay mềm mại mà ôm lấy anh.
"Em tin anh."
Trần Cảnh cũng đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhưng vẻ mặt đã trở nên âm trầm đến đỉnh điểm.
Cô gái của anh hai mắt đã không tốt, tính tình lại mềm yếu, vậy mà những con người đáng chết kia vẫn ức hiếp trên người cô. . Đam Mỹ Sắc
Cô chịu đau đớn vì vết thương trên đầu, chịu buồn tủi vì bị cạo tóc lại còn có thể để lại sẹo, vậy thì lí do gì mà con người kia có thể sống ung dung như thế?
Lương Cảnh Chi dám tổn thương Hạ Ly vậy thì cô ta nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận lấy trách nhiệm việc mình đã làm.
Nếu ông trời không có mắt vậy cứ để anh giúp ông ta.
Trần Cảnh cẩn thận thay băng gạc mới cho Hạ Ly lại ân cần bồi cô trò chuyện suốt cả chiều.
Đồng hồ chỉ đến 17 giờ, Trần Cảnh nắm trong tay lọ thuốc ngủ phân vân một lúc lâu vẫn quyết định cho thêm vào phần thuốc của Hạ Ly.
"Ly Ly uống thuốc thôi em."
Hạ Ly đang vui vẻ nằm ườn trên sofa nghe thế thì khoé môi khẽ sụp xuống, cô ngồi dậy nhận lấy bốn viên thuốc anh đưa qua.
"A Cảnh em muốn ăn đường, thuốc này rất đắng."
Trần Cảnh biết cô rất sợ đắng uống thuốc lần nào cũng nhợn lên xuống xuýt nôn ra mấy lần, anh hơi đau lòng đưa tay sờ tóc cô.
"Anh đi lấy cho em."
Chỉ còn đêm nay thôi, ngày mai anh sẽ giảm lại số thuốc của cô.
Mà Hạ Ly đáng thương hề hề ban nảy chỉ vừa nghe tiếng bước chân anh rời đi, cô liền láu lỉnh đem thuốc nhét vào túi áo của mình rồi uống hết cốc nước giả vờ như mới uống xong thuốc vậy, nhăn nhó mặt mày vô cùng sinh động.
Trần Cảnh vừa trở lại thấy thế liền đem ít đường đút cho cô.
"Đắng lắm sao em?"
Hạ Ly hít hít mũi gật đầu.
"Đắng lắm luôn."
Trần Cảnh thấy thế thì càng đau lòng, anh ôn nhu hôn lên trán cô một cái.
"Hôm nay là hết thuốc rồi, từ ngày mai chỉ cần hai viên thuốc chống viêm là đủ. Ly Ly ngoan, sẽ không đắng như vậy nữa."
Hai mắt Hạ Ly lập tức sáng ngời.
"Thật ạ!"
"Thật."
"Thế thì tốt quá rồi, cũng không còn sớm em đi tắm trước đã."
Cô cần phải thủ tiêu chứng cớ, Trần Cảnh mỉm cười đứng dậy.
"Anh đi pha nước cho em tắm."
Hạ Ly tắm rửa sạch sẽ lại bắt đầu buồn ngủ, cô mơ màng đi về phía giường. Quái lạ, cô không uống thuốc kia tại sao vẫn buồn ngủ nhỉ?
Trần Cảnh thấy cô nằm co ro trong chăn anh đi đến xoa xoa má cô.
"Buồn ngủ rồi sao?"
Anh hơi nhíu mày, thuốc hôm nay lại phát tát dụng nhanh hơn mọi khi.
Hạ Ly nắm lấy tay anh cọ cọ má lên lòng bàn tay anh.
"Vâng ạ."
"Vậy em ngủ đi."
"Em muốn anh dỗ."
Cô kéo tay anh làm nũng, Trần Cảnh thở dài chui vào chăn ôm lấy cô vỗ về.
"Ngoan ngủ đi nào."
Tính tình cô dạo gần đây quá khó đoán rất dễ nóng nảy lại thích mè nheo làm nũng.
Hạ Ly thoả mãn cọ cọ đầu trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái ngủ ngon lành.
Nhìn thấy cô đã ngủ say, Trần Cảnh cúi đầu hôn khẽ lên trán cô.
"Từ hôm nay sẽ không còn ai làm tổn thương em nữa."
18 giờ 30 phút chiều, là khoảng thời gian mọi người đã sớm tan sở trở về nhà trời cũng chỉ vừa sụp tối đèn đường còn chưa được bật lên.
Trong con hẻm tối tăm một người đàn ông mặc đồ thợ sửa ống nước đang xách đồ nghề trên tay không tiếng động đi vào khu chung cư.
Đúng lúc người đàn ông đi vào, tại phòng giám sát an ninh của chung cư màn hình theo dõi nháy hai cái liền khôi phục hiện trạng, nhưng điều đáng chú ý là trên đó không hề có hình ảnh người đàn ông kia.
Đinh đông...
Lương Cảnh Chi bực bội vì bị quấy rầy hậm hực đi ra mở cửa.
"Ai đó..."
Nhìn thấy người trước mặt lời nói nghẹn một hơi trong cổ họng cô ta, nét mặt thoáng chốc hiện lên vẻ hoảng hốt.
"Anh đến đây làm gì?"
"Không phải cô luôn tìm tôi sao? Giờ tôi đến tìm cô đây!"
Dứt lời người đàn ông nhanh như cắt đẩy mạnh cửa đi vào, Lương Cảnh Chi chưa kịp phản ứng thì cửa nhà đã bị khoá kín.
Cô ta kinh hãi muốn chạy ra ngoài.
"Anh muốn làm gì? Người đâu có kẻ đột nhập... ư..."
Không đợi cô ta hét lên thì một con dao sáng loáng lạnh lẽo đâm thẳng vào bụng cô ta.
"Cô nên nhận lấy hậu quả của việc mình làm."
Giọng nói lạnh lẽo âm u đến đỉnh điểm người đàn ông dùng lực đem con dao xoáy một vòng ở vết thương, Lương Cảnh Chi chịu đau đớn thống khổ dần ngã quỵ trên đất.