Ở phòng khách ngập tràn hương thơm của thức ăn Hạ Ly còn loáng thoáng nghe được tiếng mẹ Hạ cười. Cô tiếp tục bước đi đến phòng bếp, quả nhiên là tìm được Trần Cảnh ở trong này.
"Em dậy rồi à?"
Trần Cảnh thấy là cô vào liền rửa sạch tay đi đến nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
"Sao anh không gọi em dậy?"
Làm hại cô ngủ trễ đến giờ này thế nào cũng bị mẹ mắng cho xem.
Sự thật chứng minh, cô vừa nói dứt câu thì Hạ Mẫn Uyên đã từ trong bếp nói với ra.
"Con không biết tự mình dậy còn oán trách ai hả?"
Hạ Ly bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.
"Đều tại anh."
Trần Cảnh thấy cô dẫu môi tủi thân trong đáng yêu gần chết, anh nhịn không được đưa tay véo má cô.
"Ừ, tại anh cả. Cho nên em thông cảm để anh lấy lòng mẹ vợ tương lai nhé."
"Cái gì mà mẹ vợ tương lai chứ hả?"
Hạ Ly xấu hổ phản bác.
"Thì là mẹ của em, chính là mẹ vợ tương lai của anh đấy."
"Anh... lưu manh."
Trần Cảnh bật cười thành tiếng, lại bị Hạ Ly đánh cho hai cái.
"Em muốn làm ít bánh ngọt lát mang qua nhà cảnh sát Trần."
Nghe đến đây nụ cười của Trần Cảnh phai đi phân nửa, anh mím môi nắm tay cô đi đến bàn ăn.
"Để anh làm cho, em ngồi đây đi bữa sáng sắp xong rồi."
"Vâng."
Hạ Ly vốn muốn tự làm nhưng xem ra có anh ở đây cô dù mọc cánh cũng không thể đi vào phòng bếp được.
Trần Cảnh giúp Hạ Mẫn Uyên làm xong bữa sáng cho cả nhà, Lương Cảnh Chi và Từ Khiêm đã rời đi từ sớm cho nên trên bàn ăn chỉ còn năm người, không khí cũng hài hoà hơn hẳng tối qua.
Ăn xong bữa sáng Hạ Ly cùng Trần Cảnh mang theo bánh quy vừa làm tản bộ đi sang nhà Trần Nguyệt Cầm.
Một lần nữa đứng trước cánh cửa lớn nhà họ Trần, Trần Cảnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đưa tay ấn chuông cửa, rất nhanh đã có người chạy ra.
Trần Nguyệt Cầm hí hửng mở cửa cho hai người nhiệt tình mà vẩy vẩy tay.
"Hai người đến rồi, mau mau vào nhà đi."
Hạ Ly mỉm cười lấy bánh quy từ tay Trần Cảnh đưa sang cho Trần Nguyệt Cầm.
"Bánh vừa ra lò, chúc cô giáng sinh vui vẻ."
Trần Nguyệt Cầm không câu nệ vui vẻ nhận lấy quà, đi trước dẫn đường cho hai người.
"Tôi cũng chuẩn bị ít bánh ngọt và trà chờ hai người đến đấy."
Đi vào nhà, Hoàng Minh và Trần Lập đang ngồi trên sofa nghe tiếng liền quay đầu nhìn sang hướng bọn họ đi vào.
Trần Cảnh vừa vặn ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của hai người, anh nhàn nhạt nhếch môi.
"Ba, đây là hai người bạn còn nói với ba, Hạ Ly và Trần Cảnh."
Trần Nguyệt Cầm đưa hai người đến gần chỗ Trần Lập, vui vẻ giới thiệu với ông.
Chỉ thấy Trần Lập bỗng đứng bật dậy vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn bọn họ.
"Ba."
Trần Nguyệt Cầm khó hiểu nhìn ba mình, Hoàng Minh bên cạnh cũng trầm tư nhìn mọi người.
Trần Lập thoáng hồi thần, biết mình thất thố ông chỉ cười cười.
"À... ba."
Hạ Ly là người duy nhất không nhìn thấy được mọi việc, cô chỉ cảm nhận được không khí có hơi ngượng nghịu nên mỉm cười lên tiếng trước.
"Cháu chào bác ạ."
Trần Lập như tìm được nấc thang đi xuống, lúc này ông mới chú ý đến cô gái xinh xắn đứng bên cạnh Trần Cảnh.
"Chào cháu, mấy đứa cứ tự nhiên đừng câu nệ."
Nói rồi ông lại nhìn về phía Trần Cảnh có chút kích động đến đứng ngồi không yên. Mà Trần Cảnh làm như không có việc gì, anh dịu dàng đưa tay chỉnh lại khăn choàng cho Hạ Ly.
Trần Nguyệt Cầm vô tâm vô phế cũng không chú ý quá nhiều, cô nắm lấy tay Hạ Ly hướng về tầng trên mà đi.
"Bọn con lên tầng trước."
Nói rồi liền rời đi, Trần Cảnh cũng chỉ gật đầu với Trần Lập rồi theo sát phía sau Hạ Ly.
Hoàng Minh hết nhìn Trần Cảnh lại nhìn Trần Lập, anh nhíu mày khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, theo bước bọn họ đi lên tầng.
Phòng khách thoáng chốc đã vắng lặng, Trần Lập vẫn ngây ra như phỗng đứng đó. Bờ môi ông run run lại nhịn không được câu lên một nụ cười.
Đứa con trai đã từ mặt ông 13 năm, hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở nhà ông thử hỏi xem ông không kích động làm sao được.
Nhưng nhìn vẻ hời hợt của Trần Cảnh khi nảy, ông lại nhịn không được lo lắng, thằng bé chắc chắn vẫn còn rất hận ông.
Bốn người Trần Nguyệt Cầm đi lên tầng trên, cô nhiệt tình nắm tay Hạ Ly ngồi trên sofa.
"Cô uống tách trà làm ấm người nhé, bên ngoài khá lạnh."
Trần Nguyệt Cầm rót trà mời khách, Trần Cảnh và Hoàng Minh rất tự giác chia ra hai phía ngồi cạnh hai cô nàng.
Hạ Ly mỉm cười đưa tay định nhận tách trà thì đã có người nhanh hơn cô một bước cầm đi trước.
"Trà còn khá nóng, anh thổi cho em."
Hạ Ly tập mãi thành quen rất tự nhiên để anh thổi trà cho mình, mà Trần Nguyệt Cầm ngồi bên cạnh lại nhịn không được huých nhẹ vào eo Hoàng Minh.
"Anh nhìn xem bạn trai nhà người ta chu đáo biết bao."
Hoàng Minh đang ăn bánh ngọt bị cô huých một cái cũng xem như đang gãi ngứa mình, anh tặc lưỡi.
"Anh Trần này, anh mà khoe ân ái tiếp chắc tối nay tôi có cơ hội được ngủ sofa rồi đấy."
Trần Cảnh mỉm cười đem tách trà đặt vào tay Hạ Ly.
"Tất cả đều là hiển nhiên cả thôi."
Ngụ ý là anh không có khoe khoang.
Trước vẻ mặt tự nhiên của Trần Cảnh, Hoàng Minh nhún vai cười không đáp.
"Đấy là bản năng của mỗi người, đúng là không so sánh thì sẽ không có đau thương."
Trần Nguyệt Cầm giả vờ ôm ngực bộ dáng đau thương khôn nguôi.
Hạ Ly cũng cười góp vui vài câu.
"Cô đừng nói thế chứ, mỗi người mỗi tính cách, đều có một cách riêng để biểu lộ tình cảm của mình."
"Em nhìn xem em có hiểu chuyện như thế không, anh mà còn dịu dàng với em có khi em đã leo nóc nhà gỡ ngói rồi cũng nên."
Hoàng Minh đặt tay lên đỉnh đầu Trần Nguyệt Cầm xoa vài cái khiến mái tóc cô rối tung cả lên. Cô nàng trợn mắt đưa tay vỗ cho anh một cái.
"Đừng có nói chuyện rồi còn động tay động chân."
Tiếng nói cười rôm rả vang vọng khắp căn phòng, Hạ Ly và Trần Nguyệt Cầm quả thật rất hợp nhau nói mãi mà không hết chuyện.
Giữa chừng Trần Cảnh nhận được điện thoại của trợ lý gọi đến, anh ấn tắt âm rồi nói nhỏ vào tai Hạ Ly.
"Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Hạ Ly đang ăn bánh ngọt nghe thế liền gật đầu, Trần Cảnh đứng lên xin phép mọi người ra ngoài rồi mới ấn phím nhận điện thoại.
"Bác sĩ Trần, tài liệu hôm qua anh gửi tôi đã soạn xong gửi qua email cho anh rồi."
Vừa nhấc máy Trương Phàm đã lập tức báo cáo công việc.
"Ừm, tối tôi xem lại. Còn có một việc anh đi chuẩn bị giúp tôi."
Dặn dò thêm vài câu anh mới cúp máy, lúc xoay người lại liền chạm phải ánh mắt sáng rực của Trần Lập.
"Tiểu Cảnh, con... dạo này thế nào?"
Nhìn dáng vẻ trưởng thành đỉnh đạt của con trai đáy lòng ông không khỏi xôn xao.
Nào ngờ chỉ thấy Trần Cảnh cười lạnh, hai tay đút vào túi quần hờ hững nói:
"Ông Trần này, chúng ta không thân không quen gọi thân thiết như thế dường như không thích hợp lắm."
"Con còn hận ba sao?"
Hận ông vì năm đó không tranh quyền nuôi dưỡng, để anh trải qua bao năm như sống ở địa ngục trần gian.
Trần Cảnh nhếch môi hơi hạ tầm mắt, lạnh lẽo phun ra vài chữ.
"Ba tôi, ông ta chết lâu rồi."