Và đúng như lời anh nói, Đinh Chấn đã không còn xuất hiện trước mắt Hạ Ly nữa ông ta cứ như không khí bốc hơi vậy.
Tây Ảnh cũng đã đi vào hoạt động trở lại Hạ Ly theo thói quen thứ hai, thứ tư, thứ sáu và chủ nhật sẽ đi đến đó đánh đàn. Còn Trần Cảnh dạo gần đây đang có bệnh nhân, nên anh cũng rất bận bịu.
Cao gia.
"Ông Cao, quá trình trị liệu hôm nay đến đây thôi."
Trần Cảnh mỉm cười với Cao Thắng đang thư thả nằm trên ghế dài.
"Cậu vật vả rồi."
Trần Cảnh sắp xếp lại đồ đạc, vừa lắc lắc đầu.
"Chuyện tôi nên làm có vất vả gì đâu."
"Haha khiêm tốn rồi, để tôi tiễn cậu."
"Không cần khách sáo như vậy, ông cứ nằm nghỉ ngơi đi tôi cũng đến đây gần 1 tháng rồi còn đi lạc được sao."
Ông Cao bật cười bảo anh đi đường cẩn thận Trần Cảnh liền đứng lên ra về, lúc sắp đi đến ngã rẽ cầu thang anh lại loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện.
"Ông ở đây làm gì?"
Giọng người phụ nữ tức giận. Tiếp đó, là giọng một người đàn ông.
"Thục Phân anh..."
"Hỗn xược ai cho phép ông gọi tên tôi."
"Tại sao không được gọi, với anh mà em còn không cho gọi tên nhau sao."
Trần Cảnh híp mắt bước chân nện trên sàn nhà khẽ dùng thêm mấy phần lực.
Nghe được tiếng bước chân hai người kia hốt hoảng liền rời đi, anh thong thả bước xuống lầu vừa vặn gặp được vợ của Cao Thắng_Lâm Thục Phân.
"Bác sĩ Trần về sớm vậy?"
Lâm Thục Phân bình tĩnh mỉm cười chào anh, Trần Cảnh gật đầu nói với giọng như không có việc gì.
"Vâng, hôm nay ông Cao trị liệu rất tốt."
"Vất vả cho cậu rồi."
"Cảm ơn bà Cao. Tôi còn có việc xin phép đi trước."
Lâm Thục Phân cười cười.
"Cậu đi thong thả."
Trần Cảnh rời đi một lúc lâu bà ta vẫn đứng đó ánh mắt có chút thấp thỏm nhìn theo anh.
Từ nhà họ Cao đi về chung cư mất chỉ 10 phút chạy xe, đây cũng là nguyên nhân anh chuyển đến đây vì nhà cũ của anh ở xa trung tâm thành phố đi lại có chút không tiện. Nhưng đúng hơn đây cũng chỉ là một cái cớ của anh mà thôi.
Lúc đi qua cửa nhà 102 bước chân anh hơi ngừng lại giờ này chắc cô đang tập đánh đàn.
Anh cười cười rồi đi về phía nhà mình, tắm rửa sạch sẽ anh liền thoải mái tựa lưng trên sofa nhấm nháp một ly rượu vang đỏ.
Cùng đó, trên bàn trà là một chiếc máy tính đang mở với hàng loạt số liệu khó hiểu nổi lên, chỉ thấy bàn tay Trần Cảnh nhanh như chớp gõ lên bàn phím.
Qua một lúc lâu ngón tay anh khẽ khựng lại nhấn vào phím enter, một hàng chữ màu xanh lá nổi lên tiếp đó là một chữ "K" đỏ rực ở giữa màn hình.
Xâm nhập thành công.
Trần Cảnh khẽ nhếch môi hài lòng một hơi uống cạn ly rượu vang, nhắm hai mắt tựa lưng ra sofa khóe môi còn ngân nga một giai điệu nào đó.
Tạch...cả căn phòng phút chốc tối om.
"Hửm, mất điện rồi!"
Anh không để ý tiếp tục khẽ nhắm hai mắt dung hoà với bóng tối, trong miệng tiếp tục ngân nga.
Bỗng anh bất chợt mở mắt ra để ly rượu sang một bên, anh lập tức đi ra ngoài gõ cửa nhà của Hạ Ly.
Cốc... cốc... cốc...
Không ai mở cửa anh nhíu mày, tiếp tục gõ.
"Hạ Ly cô có trong đó không?"
"Hạ Ly..."
Gọi to mấy tiếng nhưng không có ai đáp, anh nhìn đồng hồ đã 9 giờ tối cô chắc chắn có ở nhà.
Anh không nghĩ nhiều liền giơ chân phá cửa mà vào, mất điện rồi cô ở một mình chắc sẽ sợ lắm.
Nhưng trong lúc nhất thời anh quên mất một việc, Hạ Ly vốn dĩ đã quen thuộc với bóng tối.
Trần Cảnh như không biết đau hết đạp rồi lại tông cửa, ầm đùng mất một lúc lâu cuối cùng cửa cũng bang một tiếng mở tung.
Anh đi vào trong nhà tìm kiếm một vòng không thấy cô đâu, anh đi thẳng đến phòng ngủ cửa không khoá anh vặn nắm tay cửa mở ra.
Cô gái đang lẳng lặng ngồi đó ánh đèn ngoài cửa sổ len lói chiếu vào, cô ngồi ngược ánh sáng nên bóng lưng có phần cô độc thê lương. Trần Cảnh bước nhanh tới, thế mà Hạ Ly vẫn không phát hiện.
Anh nhìn kĩ một hồi mới thấy tai cô đang đeo tai nghe, anh đưa tay vò vò mái tóc có chút không biết tức giận hay vui mừng.
Anh đi đến giật tai nghe của cô xuống, Hạ Ly giật mình vội vàng đứng bật dậy.
"Ai!?"
Trần Cảnh hoàn hồn biết mình doạ đến cô, anh đưa tay nắm lấy bả vai cô.
"Là tôi."
Hạ Ly mở to đôi mắt không thể tin.
"Trần Cảnh? Sao anh..."
"Chung cư bị mất điện, tôi gõ cửa mà không thấy cô trả lời tưởng cô xảy ra chuyện nên đem cửa nhà cô đạp hỏng rồi."
Hạ Ly bất đắc dĩ cười cười, lúc tối tắm xong cô liền biết mất điện nhưng như thế cô cũng mặc kệ vì cô đã sớm quen với bóng tối, cô đi về phòng đeo tai nghe vào nghe nốt bản nhạc hôm qua chưa nghe xong. Nhưng cô không ngờ lại có người vì cô mà lo lắng thế này.
Cô đưa tay ra sờ soạng, Trần Cảnh thấy thế liền nắm lấy tay cô Hạ Ly mỉm cười kéo anh cùng ngồi xuống giường.
"Anh đừng lo tôi quen rồi, cảm ơn."
Trần Cảnh mím môi đáy lòng không hiểu sao có chút ê ẩm.
Ừm, tại anh nhất thời quên mất cô vốn dĩ đã không thấy gì mất điện hay không cũng như nhau.
Ánh mắt anh lúc này lại rơi trên bả vai cô, da cô rất trắng bả vai lại thon gày tinh tế cô đang mặc áo ngủ hai dây cho nên chỗ xương quai xanh lộ ra ngoài rất rõ, cô chắc vừa mới tắm xong trên tóc còn vươn nước rơi xuống vai.
Tay anh trong lúc vô tình liền chạm vào chiếc khăn trên giường, anh không nghĩ ngợi liền cầm lấy chiếc khăn vòng tay lên lau tóc thay cô.
"Trần Cảnh!"
Hạ Ly bị anh làm bất ngờ, cô theo thói quen gọi tên anh.
"Đừng động, tôi lau giúp cô để tóc ướt không tốt."
Hạ Ly cụp mắt ngoan ngoãn ngồi yên để anh lau tóc, nhưng nhiệt độ trên má cô ngày càng tăng cô thầm nghĩ mất điện thật đúng lúc.
Trần Cảnh cẩn thận lau khô tóc cô, nhưng ánh mắt chưa một khắc nào rời khỏi gương mặt cô. Lông mi cô rất dài lại cong vuốt, lúc cô chớp mắt nó liền lay động theo trong rất đáng yêu.
"Xong rồi."
Trần Cảnh để chiếc khăn sang một bên anh đưa tay nắm một lọn tóc cô trong tay khẽ ngửi mùi hương trên đó.
"Cảm ơn."
Do Hạ Ly không nhìn thấy nên cô không biết ánh mắt lúc này của Trần Cảnh có bao nhiêu nguy hiểm.
Trần Cảnh vui thích ngắm nhìn cô trong đêm tối, anh cảm thấy hai mắt cô mất đi ánh sáng cũng rất tốt vì khi ở cạnh cô anh luôn có thể thoải mái bộc lộ vẻ mặt cuồng loạn của mình.
Và điều đặc biệt hơn, đôi mắt vô hồn kia chưa bao giờ biết nói dối nó trong veo đến mức anh muốn làm việc xấu.
"Hạ Ly."
Bỗng anh trầm giọng gọi tên cô, Hạ Ly luôn mẫn cảm với khứu giác và thính giác, mà giọng nói của Trần Cảnh lại là thứ mà cô yêu thích nhất trên người anh.
"Vâng."
Trần Cảnh khẽ đưa tay vén lọn tóc mai bên tai của cô, động tác vô cùng dịu dàng khiến Hạ Ly thoáng run lên.
"Em có bạn trai chứ?"
Trái tim Hạ Ly bất giác đập hẫng một nhịp cô cắn cắn môi, hai má nóng rang bây giờ hai tai cũng thấy nóng.
"Chưa ạ."
Trần Cảnh híp mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi bị cô cắn, anh cười khẽ.
"Ừm thế thật tốt."
Bất ngờ bị thả thính trong đêm, giữa hai người dường như đã có cài gì đó đã thay đổi nhưng Hạ Ly vẫn không biết là ở đâu.
Trần Cảnh vì phá hư cửa nhà cô nên anh xin phép cô ngủ ở sofa ở phòng khách, ngày mai anh sẽ sửa lại cho cô.
Hạ Ly cũng không để ý, sau vụ nổ lần đó cô dường như rất tin tưởng anh, cô để anh ngủ ở sofa còn mình thì về phòng ngủ.
Nhưng cô không biết đêm tối khi cô ngủ say đã có người bước vào trong.
Trần Cảnh mở cửa đi vào nhìn cô gái cuộn người ngủ trên giường. Cô thật quá nhẹ dạ nhưng cũng đáng yêu quá, thế nhưng không hề khoá cửa.
Anh đi đến gần nhìn cô một lúc, cô ngủ rất ngoan cả người ôm lấy chăn mềm cứ thế vùi cả gương mặt vào trong.
Trần Cảnh đưa tay nhẹ nhàng dịch gốc chăn ra một chút sợ cô bị ngạt, song anh lại chuyển hướng đến môi cô khẽ ấn một cái.
Rất mềm, nếu cắn có lẽ cảm giác rất tuyệt.
Anh nhếch môi cúi người thì thầm vào tai cô.
"Bé con nhẹ dạ."
Nói rồi lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái mới thoả mãn rời đi.