"Anh ra ngoài nghe điện thoại một lát."
"Vâng anh đi đi."
Trần Cảnh mỉm cười trộm hôn lên má cô một cái rồi mới chịu rời đi, Hạ Ly xấu hổ cúi thấp đầu sợ mọi người trong nhà nhìn thấy. Nhưng thật ra cũng chẳng ai chú ý đến hai người bên này, ngoại trừ...
"Đây là lần đầu tiên anh thấy em quen bạn trai đấy!"
Là Từ Khiêm. Hạ Ly thu hồi lại nét ngượng ngùng cô ngẩng đầu thản nhiên trả lời.
"Ừm, anh ấy là mối tình đầu của em mà."
Tính ra thì đúng là như thế thật, trước giờ cô chưa từng yêu đương nhưng khi gặp được anh lại chỉ muốn nhất kiến chung tình. Nghĩ thế cô thoáng tươi cười, cũng không khó chịu vì bị Từ Khiêm dò hỏi nữa.
Từ Khiêm nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô khi nhắc đến người đàn ông kia thì đáy lòng ngập tràn chua chát.
"Em hạnh phúc là tốt rồi."
Anh ta hơi ngừng rồi nói tiếp.
"Nhưng người đàn ông kia nhìn không hề đơn giản như vẻ ngoài, em nên cân nhắc..."
Hạ Ly lập tức nhíu mày lạnh nhạt đáp:
"Từ Khiêm, em tuy mù nhưng vẫn tự biết cách chọn bạn trai."
Thật ra Từ Khiêm chỉ có ý tốt vì khi ánh mắt anh ta và Trần Cảnh vô tình chạm nhau mấy lần, trong đáy mắt người đàn ông kia anh nhìn ra được nét toan tính và âm ngoan.
Nhưng nghe cô trả lời lạnh lùng không kiêng dè gì như thế anh ta chỉ biết cười trừ.
"Anh xin lỗi, anh nhiều lời rồi."
Hạ Ly mím môi không đáp, Trần Cảnh là người như thế nào tự cô trải nghiệm và cảm nhận không đến phiên người ngoài đánh giá anh như thế.
Bởi vốn dĩ Trần Cảnh trong lòng Hạ Ly là một người dịu dàng ôn hoà nhất, cô luôn tin tưởng anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương cô.
"Hai người nói chuyện gì thế?"
Trần Cảnh vừa bước vào đã thấy tên đàn ông kia ngồi cạnh Hạ Ly mà vẻ mặt cô hiển nhiên là không có chút vui vẻ nào.
Anh hơi nhếch môi rất tự nhiên đi đến ngồi giữa hai người, còn vươn tay nâng gương mặt nhỏ cô lên.
"Sao mặt mày bí xị thế này?"
Anh tặc lưỡi, như trêu đùa nói:
"Có phải anh Từ chọc ghẹo khiến em không vui không? Nói anh nghe, anh đi đòi công bằng cho em, ha."
Từ Khiêm liếc mắt đối diện với ánh mắt như cười như không của Trần Cảnh, anh ta im lặng chọn cách không lên tiếng.
Hạ Ly bên này lại không nhìn thấy gì, cô chỉ bĩu môi nắm lấy tay anh kéo anh đứng lên.
"Không có gì, để em đưa anh lên phòng của em tham quan nhé."
Dù gì cũng ngủ lại một đêm ở đây, Trần Cảnh thuận theo cô đứng lên đi lên tầng trên mặc kệ ánh mắt như keo của Từ Khiêm sau lưng.
Mà Lương Cảnh Chi ở một bên cũng nhìn được hết từ đầu đến cuối quả táo trong tay cũng đã sớm bị cô ta bóp nát.
Được lắm Từ Khiêm, anh dám ở trước mặt cô ta hỏi han ân cần con mù kia. Còn Hạ Ly mày cũng giỏi lắm, đã có bạn trai vẫn không chịu thua kém thu hút ánh mắt người khác. Để tao chờ xem mày còn đắc ý bao lâu.
Lương gia có hai lầu một trệt, lầu một là phòng của vợ chồng Hạ Mẫn Uyên và Lương Thần Chi, còn lầu hai là phòng của Hạ Ly và Lương Cảnh Chi.
Bước vào căn phòng đập vào mắt Trần Cảnh chính là chiếc giường nhỏ nằm cạnh cửa sổ, một cái bàn đọc sách, một cái bàn trang điểm cùng tủ quần áo, căn phòng gọn gàng ngăn nắp lại sạch sẽ.
Hạ Ly theo thói quen đi đến trên giường ngủ ngồi xuống, cô đưa tay khẽ sờ tấm chăn mềm trên đó. Tuy cô không còn ở đây, nhưng căn phòng này Hạ Mẫn Uyên vẫn theo quy định một tuần quét dọn một lần nên nó vẫn luôn sạch sẽ thế này.
Trần Cảnh đưa mắt nhìn xung quanh lại rơi trên đống sách trên kệ, anh đi đến cầm lấy một quyển lật ra xem.
"Em từng đọc sách y sao?"
Hạ Ly nghe được khẽ mỉm cười cô gật đầu.
"Trước năm 10 tuổi em đã từng mong ước sẽ trở thành bác sĩ."
Trần Cảnh gập quyển sách lại đi đến ngồi xuống cạnh cô anh có chút khó hiểu hỏi:
"Trước năm 10 tuổi ư? Vì sao?"
Hạ Ly gật đầu nghiêng người chuẩn xác mà tựa vào lòng anh, tay cô nắm lấy tay anh nghịch ngợm mà vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.
"Thật ra trước kia mắt em vẫn không có mù."
Chuyện này không nhắc đến thì xem như thôi nhưng khi nhắc đến lòng Trần Cảnh vẫn âm ỉ đau.
Lúc trước anh cảm thấy hai mắt cô không nhìn thấy cũng rất tốt, ít ra khi ở cạnh cô anh luôn không cần phải nguỵ trang.
Nhưng càng lún sâu vào đoạn tình cảm này anh lại càng luyến tiếc cô, nếu cô có thể nhìn thấy ánh sáng thì chắc lúc cô vui vẻ ánh mắt ấy sẽ hướng về anh mà lấp lánh ý cười, lúc cô làm nũng ánh mắt ấy sẽ trong trẻo đáng yêu biết mấy.
"Đã xảy ra chuyện gì sao em?"
Anh đưa tay ôm lấy cô không nặng không nhẹ vỗ về lưng cô như an ủi, giọng nói cũng đè nén đi vài phần.
Hạ Ly ngồi thẳng người nhớ lại chuyện năm xưa trên mặt liền ảm đạm, cô thoáng cười chế giễu.
"Năm 8 tuổi vì em ham chơi nằng nặc đòi ba đưa đi xem hát liền không may gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường về nhà, chiếc xe đó vốn dĩ là đâm về phía em ngồi nhưng trong thời khắc sinh tử ấy ba em đã đánh tay lái để chiếc xe kia cứ thế mà đâm thẳng về phía ông."
Trần Cảnh nhìn ánh nước trong mắt cô một vòng rồi một vòng quật cường không rơi xuống, lòng anh chua sót đưa tay ôm lấy mặt cô khẽ hôn lên.
"Không phải lỗi của em, tất cả đều do ý trời."
Hạ Ly cọ mặt vào tay anh, cô biết đó đều là do ý trời nhưng sự tự trách trong lòng suốt đời cô cũng không thể quên. Cô tiếp tục kể giọng nói cũng dần nghẹn ngào đi.
"Sau vụ tai nạn giác mạt của em bị tổn thương nghiêm trọng, lại bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất cho nên em thay đổi ước mơ trở thành một nhạc sĩ chơi piano."
"Năm đó mẹ mang thai Thần Chi lại ngoài ý muốn sinh non cần một số tiền rất lớn để chạy chữa, cũng vào thời khắc đó số tiền dành dụm của cả nhà chỉ có thể đỗ dồn vào mẹ và đứa nhỏ..."
Nói đến đây cô không nói tiếp nữa, cô nguyện ý cả đời không nhìn thấy không oán trách hay làm ầm ĩ cô rất hiểu chuyện mà bảo Lương Chi Khâm dùng số tiền của cô làm phẫu thuật để cứu mẹ và em trai, cũng vì thế ông ấy vẫn luôn áy náy với cô.
Trần Cảnh không tiếp tục chủ đề khiến cô đau buồn kia nữa, anh cúi người hôn lên môi cô một cái.
"Không sao, hiện tại dáng vẻ em khi chơi đàn vẫn cuốn hút hơn."
Nếu anh xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời cô phải chăng mọi chuyện sẽ khác?
Hạ Ly bật cười vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Vậy sau này mỗi ngày em đều sẽ chơi một bản nhạc cho anh ngắm được không?"
Cô không hối hận, dùng đôi mắt của cô để đổi lấy hai mạng người. Rất đáng.
Biết được dụng ý của anh cô cũng hùa theo anh đùa vui một câu ai ngờ anh lại vô cùng nghiêm túc mà trả lời cô.
"Anh nguyện ý cả đời nghe em đánh đàn."
Trần Cảnh một lần nữa hôn lên môi cô, đôi môi cô rất mềm mại lúc hôn cô anh cực kỳ thích cắn rồi gặm lấy.
"Ưm..."
Hạ Ly kêu đau muốn đẩy anh ra lại bị anh nhấc bổng lên ngồi trên đùi anh, một tay Trần Cảnh chế định cổ cô một tay ở eo cô mà làm loạn, nụ hôn trêu đùa ban đầu rất nhanh đã trở nên nóng bỏng.
"A Cảnh..."
Bình thường anh luôn ôn hoà ấm áp nhưng chỉ những lúc hôn nhau hay làm tình anh giống như biến thành người khác vậy, cuồng nhiệt nóng bỏng không thể kiềm chế cứ đưa cô lên hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác.
Hạ Ly từng nghĩ nếu cô là món ăn có khi đã sớm bị anh một ngụm nuốt vào bụng luôn rồi cũng nên.
Bị anh hôn đến không thở nổi Hạ Ly uất ức kêu một tiếng.
"Ư..."
Lúc này Trần Cảnh mới lấy lại bình tĩnh hơi thở nặng nhọc tựa đầu lên hõm vai cô, ánh mắt đỏ ngầu nhiễm đầy sự ham muốn.
Trần Cảnh bất đắc dĩ cười khổ anh đã nếm được trái ngọt từ trên người cô, càng về sau lại càng đắm mình vào đó chỉ cần chạm vào cô anh luôn không thể khống chế được ham muốn của bản thân, hận không thể dùng dây thừng trói cô ở trên giường thời khắc mà hoan ái.
Hạ Ly cảm nhận được có cái gì đó chống lên mông mình, cô đỏ mặt cảm thấy cả cơ thể nóng bừng cả lên.
"Chúng ta, chúng ta đừng ở đây... có được không?"
Cách âm phòng không tốt lắm mọi người vẫn chưa đi ngủ, nếu anh thật sự muốn làm cô không biết bản thân có thể nhịn được tiếng kêu đầy xấu hổ kia không.
Trần Cảnh bình ổn lại cảm xúc, lại nghe cô nói như thế thật muốn làm người xấu khiến cô khóc lóc một phen mà, anh mỉm cười vừa định mở miệng trêu cô thì khoé mắt lại liếc về phía cửa phòng khép hờ
Oh... không ngờ lại có nhã hứng đi nhìn lén như thế.
Anh nhếch môi khinh thường cười một tiếng, lại nhìn về cô gái trong lòng mình anh ghé vào tai cô thì thầm.
"Chúng ta về nhà rồi làm, chiếc giường này không đủ rộng anh muốn nhiều tư thế hơn mới kích thích."
Hạ Ly ánh mắt lấp lánh ánh nước phồng hai má lên. Anh lại trêu cô, nhân lúc anh nghiêng đầu thì thầm cô há miệng không khách khí cắn lấy lỗ tai anh.
"Ư... Ly Ly, em lại học hư rồi?"
Trần Cảnh bị cắn đau lại không làm gì được cô, chỉ bất đắc dĩ xoa lỗ tai mình. Hạ Ly vễnh môi trèo xuống khỏi người anh cô nghênh mặt một bộ dáng không quan tâm.
"Em khát nước."
Trần Cảnh tức cười đưa tay véo má cô, lại bị cô trở tay đánh một cái.
"Dỗi rồi à, cô bé hay xấu hổ."
"Em mới không thèm dỗi anh."
"Rồi rồi em không dỗi, anh đi lấy nước cho em ngay được chưa?"
Hạ Ly bỉu môi không trả lời, biết cô hay xấu hổ suốt ngày cứ tìm cách trêu cô.
Trần Cảnh hiếm khi thấy cô dỡ tính khí ương bướng cũng rất vui vẻ mà chiều theo cô, anh đi xuống tầng lấy nước cho cô nhưng khi đi tới cầu thang đã bị một người chặn lại.