• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà xưởng hoang phế chất đầy những thùng rỗng mùi hương ẩm mốc lâu ngày quẩn quanh khắp nơi khiến người khác ngửi vào có chút gay mũi.

Trần Cảnh hai tay đút vào túi quần hờ hững nhìn Trần Lập đang vội vàng đi tới.

"Tiểu Cảnh, con nói cho ba biết cô gái kia là con giết phải không?"

Vừa đến Trần Lập đã sốt ruột truy hỏi Trần Cảnh, vụ việc quá khó để chấp nhận ông muốn nghe chính miệng anh nói ra.

Nhìn nét lo lắng trong đáy mắt ông Trần Cảnh chỉ cười lạnh cũng không thèm che giấu bộ mặt thật của bản thân, âm ngoan đáp:

"Là tôi giết thì sao nào?"

Từ Khiêm bên này lặng lẽ núp ở một góc khuất vừa vặn nghe được Trần Cảnh nói, anh ta thất kinh che miệng mình lại không dám gây ra tiếng động rồi nhẹ tay nhẹ chân lấy di động ra bắt đầu ghi âm.

Hạ Ly quá yêu Trần Cảnh nên lúc nào cũng cảm thấy người đàn ông này rất tốt đẹp, anh ta không tin bản thân đem chứng cứ này về thì Hạ Ly còn không sợ hãi mà tránh xa Trần Cảnh ra.

Mà Trần Lập đứng có chút không vững lùi về sau hai bước, đầu ông cũng bắt đầu lên cơn đau liên hồi. Ông khổ sở nhìn đứa con trai này của mình.

"Con sắp kết hôn rồi, làm sao con có thể làm chuyện trái pháp luật như vậy chứ? Nếu cảnh sát tìm được chứng cứ chứng minh con là thủ phạm thì con phải làm sao?"


Trần Cảnh lạnh lùng nhìn ông cũng chẳng thèm ngó ngàng đến sự lo lắng của ông, anh bước lên hai bước nhìn thẳng vào mắt ông nét điên cuồng đang cuộn trào khuấy động ở đáy mắt.

"Dù sao cô ta cũng không phải người đầu tiên bị tôi giết, tôi quan tâm làm gì đến lũ cảnh sát kia."

"Con!"

Trần Lập trừng mắt nhìn anh thân thể đã run lên từng đợt, qua biểu cảm và ánh mắt của Trần Cảnh ông dám khẳng định một điều tồi tệ nhất, con trai của ông chính là sát nhân giết người hàng loạt.

"Hahaha..."

Trần Cảnh biết ông hiểu được ý tứ của mình thì không khỏi bật cười ha hả.

"Chuyên gia tâm lý học tài ba, ông đoán xem người đầu tiên tôi giết là ai nào?"

Không đợi Trần Lập trả lời mình, anh cực kỳ vui vẻ tự giải đáp câu hỏi.

"Là Tạ Nhàn."

Trần Lập không dám tin vào tai mình, Trần Cảnh vừa nói người đầu tiên anh giết là Tạ Nhàn! Là chính mẹ ruột của anh!

Huyết áp Trần Lập tăng cao đầu ông ong ong đau như búa bổ, ông đưa tay ôm đầu trước mặt cũng chỉ là một màu tối đen.

"Con gạt ba đúng không?"

Trần Cảnh nhìn ông chật vật đau đớn chỉ cười khẩy, giọng nói anh đã âm u đến rét lạnh.

"Bà ta đánh tôi, mắng tôi, thậm chí ân ái với Hứa Vỹ cũng không cần tránh mặt tôi. Ông nói thử xem một người đàn bà không có trách nhiệm, không có đạo đức, không biết xấu hổ như thế tại sao tôi không thể giết bà ta cho được."

Trần Lập cố nén cơn đau đầu bi thương nhìn Trần Cảnh.

"Nhưng bà ấy là mẹ con, cho dù bà ấy gây ra tội lỗi thì hãy để pháp luật trừng phạt bà ấy. Tại sao con lại dùng một cách thức tội lỗi khác để giải quyết mọi chuyện?"

Trần Cảnh nheo mắt thẳng tay xách cổ áo ông lên, phẫn nộ mà quát lớn.

"Vì tôi hận bà ta, chỉ có giết chết bà ta tôi mới cảm thấy thoải mái."

Trần Lập không né tránh cũng không giãy dụa, hai mắt ông ươn ướt đau thương nhìn anh.

"Nhưng như thế cuộc đời con cũng đã bị hủy hoại, tiểu Cảnh con đã không còn đường để quay về. Nghe lời ba hãy tự thú đi, tội lỗi mà con gây ra đã quá nhiều rồi."

"Quay đầu? Tự thú? Ông đang nói chuyện cười sao? Nếu như thế, để tôi giết luôn ông rồi tự thú một thể."

Trần Cảnh nhếch môi cười nét điên cuồng tràn ra từ đáy mắt khiến cả gương mặt anh đều vặn vẹo đến dữ tợn.

Bất thình lình anh lấy ra một con dao trong túi giơ lên muốn đâm thẳng vào ngực trái của Trần Lập.

Lạch cạch.

Từ Khiêm chứng kiến tất thảy đã bị một màn này doạ cho sợ khiếp vía điện thoại nắm không chắc liền rơi xuống đất.

Trần Cảnh nghe được tiếng động bàn tay đang cầm dao giơ lên khẽ khựng lại, anh cau mày ném Trần Lập qua một bên đi về phía bên này.

Từ Khiêm hoảng sợ không thèm nhặt điện thoại liền xoay người chạy ra ngoài, nhưng anh ta đã chậm một bước.

Trần Cảnh nhìn bóng người quen thuộc này lệ khí toàn thân đều bộc phát, anh nắm chặt con dao trong tay bước nhanh chân cách Từ Khiêm một đoạn liền vung dao chuẩn xác cắm thẳng vào lưng Từ Khiêm.

"Hự..."

Từ Khiêm cảm giác lưng đau buốt còn có chất lỏng ấm áp trào ra, anh ta ngã sấp xuống đất đau đớn không thể cử động được.

Trần Cảnh nhặt di động trên đất lên ung dung xóa file ghi âm rồi đi về phía Từ Khiêm.

"Mày giống hệt một con chó bám riết người khác cắn không buông, thật phiền phức."

Trần Cảnh nhấc chân đạp lên một bên mặt Từ Khiêm khiến nó bẹp dí xuống đất.

"Nếu mày đã tự tìm đến đây, vậy để tao tiễn mày đến với Lương Cảnh Chi."

Anh chuyển hướng bàn chân muốn dẫm con dao trên sống lưng Từ Khiêm xuống thì đã bị Trần Lập kéo ra.

Sau một thoáng kinh hoàng vì Trần Cảnh muốn giết mình, ông đã dần tỉnh táo lại. Năm xưa là ông có lỗi với anh, Trần Cảnh ra nông nỗi như hôm nay cũng có một phần tại ông.

Nếu anh muốn giết ông sẽ để anh giết, nhưng ông không thể để anh ra tay sát hại người vô tội nào nữa.

"Tiểu Cảnh đừng, dừng tay đi con."

Ông nghẹn ngào ôm chặt lấy anh không buông, Trần Cảnh hai mắt đỏ ngầu lí trí cũng đã sớm bay sạch anh vung tay hất Trần Lập ra, dùng một tay bóp chặt cổ ông.

"Vậy để tôi giết ông trước, xuống suối vàng mà gặp Tạ Nhàn đi!"

Trần Lập không bì lại sức lực của một người đang trở nên điên cuồng cả gương mặt rất nhanh đều tím tái, ông khó khăn hít thở đưa tay chạm nhẹ lên mặt anh há miệng ngắt quãng nói:

"Con trai... ba luôn yêu con... dù con có... giết ba..."

Hai mắt ông dần dại ra, Trần Cảnh thả lỏng tay ông liền ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Hốc mắt Trần Cảnh đỏ ngầu nét điên cuồng vẫn còn đó nhưng lại mang theo chút ánh nước mờ nhạt.

*Tại phòng cảnh sát hình sự.

Đổng Nam nhận lệnh của Hoàng Minh một lần rồi một lần phá giải tường lửa, không những ở Cao gia mà lần này anh ta nhận luôn vụ ở Tây Ảnh và Lương Cảnh Chi.

Từ khi đi theo những vụ án này Đổng Nam đã mất ăn mất ngủ mấy tháng trời, hết vùi đầu vào máy tính lại đi qua thành phố H tìm hiểu một phen.

Tuy chút thu hoạch nho nhỏ nhưng lần này tra được lý lịch của Trần Cảnh, Đổng Nam cảm thấy thế giới quan của bản thân như đã mở ra một con đường mới.

Ngồi trước màn hình vi tính sáng chói đang chạy dày đặc những số liệu khiến người khác đau não, Đổng Nam lần thứ n xâm nhập phá giải tường lửa kiên nhẫn ấn phím enter.

Nhưng bất ngờ những lần trước màn hình đều hiện lên chữ K màu đỏ biểu hiện anh ta đã thất bại, nhưng lần này lại không như thế.

Màn hình hiện thị màu xanh lá, một loạt dãy số tiếp theo nổi lên. Đổng Nam kinh ngạc mở to mắt hai tay nhanh chóng thừa thắng xong lên.

Phá giải thành công.

"Mình làm được rồi!"


Đổng Nam không thể tin vào mắt mình anh ta vui vẻ nhảy cẩn lên một phát.


"MÌNH LÀM ĐƯỢC RỒI!"


Nhưng còn không để Đổng Nam vui mừng quá lâu, đoạn video bị cắt được khôi phục liền khởi động phát lên trên máy tính.


Nhìn từng hình ảnh rợn người trong đó, nụ cười trên môi Đổng Nam lập tức tắt ngúm, căn phòng làm việc chỉ có một mình anh ta bất giác mọi thứ xung quanh đều trở nên âm u quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK