"Anh về sớm vậy?"
Vừa mở cửa Hạ Ly ở ghế sofa đã ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi anh. Nhìn thấy cô tâm sự nặng nề trong anh đều như vơi đi hết, anh đi đến ngồi xuống ôm lấy cô vào lòng.
"Năm nay nghĩ tết sớm, em đang làm gì thế?"
"Nhàm chán, nên em mở phim lên nghe thôi."
Cô đưa tay ấn tắt tivi.
"Mà anh này, chúng ta cũng nên kiểm tra chút trong nhà thiếu thứ gì để ngày mai còn đi chợ tết nữa."
Trần Cảnh trìu mến nhìn cô một lúc, anh không trả lời cô ngay mà lại nghiêng đầu tựa lên hõm vai cô.
Hạ Ly cảm nhận được hơi thở anh nóng rực phả lên cổ mình, cô đưa tay xoa xoa gáy anh.
"Anh sao vậy? Mệt mỏi ở đâu sao?"
Trần Cảnh thở dài vòng tay ôm lấy eo cô, quả thật anh có chút mệt nhưng là mệt ở trái tim.
Từ lúc nhận thức được mọi chuyện anh luôn mang vẻ mặt giả dối lừa gạt người khác, nhưng Hạ Ly không phải người khác cô là người anh yêu.
Anh không muốn lừa gạt cô vì làm như thế đối với cô không công bằng, nếu để cô biết được con người thật của anh thì anh lại sợ cô chán ghét mình.
Nhưng có một điều anh hiểu rất rõ, lừa gạt chính là tổn thương cô.
"Ly Ly, nếu anh là người xấu em sẽ còn yêu anh không?"
Hạ Ly không hiểu vì sao mới có một buổi sáng mà tâm trạng anh lại sa sút đến thế, cô đưa tay ôm lấy anh tựa cằm lên đỉnh đầu anh.
"Nếu anh là người xấu thì em sẽ là kẻ trộm, chúng ta phu xướng phụ tùy."
Trần Cảnh nhoẻn môi cười rộ lên nét ưu phiền tan đi phân nửa.
"Ừ... em là kẻ trộm chuyên nghiệp, đánh cắp mất trái tim anh."
Cô là nàng tiên nhỏ lầm lỡ sa chân vào địa ngục, vô tình đánh cắp trái tim ác ma.
Hạ Ly cũng ngọt ngào cười hôn lên trán anh một cái thật kêu.
"Vì vậy cho nên dù có chuyện gì em cũng sẽ không rời bỏ anh, sau này anh đừng nói những câu như thế, đối với em anh là tốt nhất."
Trần Cảnh ngồi thẳng người, đưa tay nhéo mũi cô một cái.
"Anh hỏi thế thôi, chứ cho dù em không yêu anh thì anh cũng sẽ bám lấy em mãi không buông."
"Được rồi mà cả đời này cũng không tách nhau ra được đâu, chúng ta vào bếp kiểm tra dầu muối một chút đi."
Trần Cảnh không tiếp tục chủ đề này nữa, theo cô vào bếp kiểm tra một lượt rồi lập danh sách dài những thứ cần mua cho ngày tết.
Hai người vừa làm vừa chơi kì kèo mãi cũng tới chạng vạng tối, bụng Hạ Ly rất đúng giờ kêu lên ùng ục.
Trần Cảnh bật cười đưa tay chọc vào cái bụng phẳng lì của cô.
"Tối nay muốn ăn gì nào?"
"Em muốn ăn tỏi!!!"
Hạ Ly liếm khoé môi, không hiểu vì sao lại nhớ đến hương vị của tỏi. Trần Cảnh hết nói nổi cô luôn, anh khó hiểu hỏi lại:
"Tỏi sao? Em chắc là muốn bữa tối chỉ ăn tỏi?"
"Ây da không phải, ý em là món ăn nào đó có sử dụng tỏi vào cùng ấy."
Trần Cảnh suy nghĩ một lát, anh mở tủ lạnh ra xem xét.
"Thế ăn rau muống xào tỏi cùng với cá muối sả chiên giòn, em thấy sao?"
Hạ Ly vừa tưởng tượng thôi đã chảy nước miếng vội gật đầu.
"Được ạ."
Trần Cảnh cưng chiều đưa tay xoa đầu cô.
"Em ra ngoài xem tivi đi, anh làm xong nhanh thôi."
Hạ Ly rất biết thân biết phận gật đầu đi ra sofa mở tivi nghe.
Trần Cảnh ở trong bếp bắt tay vào nấu cơm, trước hết là vo gạo rồi mới rửa rau làm cá. Ở trong phòng bếp nhỏ một người đàn ông như anh lại vô cùng thuần thục xào rau chiên cá không một chút lóng ngóng.
Trước kia ở một mình tuy anh biết nấu ăn nhưng rất ít khi vào bếp chỉ gọi đồ ăn bên ngoài cho gọn, nhưng từ ngày sống chung với Hạ Ly anh sợ cô ăn uống không đủ chất nên tự mình vào bếp nấu mới an tâm.
Kì thật từ ngày cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì dường như mọi thứ đã dần thay đổi theo một hướng tốt đẹp hơn. Anh mong rằng những ngày tháng về sau vẫn sẽ ấm êm hạnh phúc như thế này.
Sáng anh đi làm tối lại về nấu ăn cho cô, trước khi ngủ sẽ cùng nhau nằm tâm sự về một ngày dài mệt mỏi, sau đó anh sẽ ôm lấy cô ngủ một giấc ngon lành kết thúc một ngày đẹp trời.
Chưa đầy một tiếng Trần Cảnh đã làm xong bữa cơm đơn giản, Hạ Ly sớm ngửi được hương thơm lạch bạch chạy vào ngồi chờ.
Trần Cảnh mỉm cười xới cơm đưa cho cô.
"Đói lắm rồi sao, em mau ăn đi."
Anh lấy đũa gắp cho cô ít rau, hai mắt Hạ Ly to tròn lấp lánh đòi hỏi.
"Em muốn tỏi nữa."
Trần Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu gắp tỏi vào bát cho cô sẵn tiện xẻ thêm ít thịt cá.
"Có tỏi rồi, em mau ăn đi."
Hạ Ly tươi cười hưởng thụ anh chăm sóc ăn đến say sưa. Trần Cảnh nhìn cô ăn đến chén thứ ba thì hơi nhíu mày.
"Buổi trưa em không ăn cơm sao? Anh có để sẵn cho em mà?"
Hạ Ly liếm khoé môi, cô thấy hơi no rồi.
"Em có ăn, nhưng không hiểu sao hôm nay lại mau đói như thế chắc tại anh nấu ăn ngon quá, hì hì."
Trần Cảnh nghe cô nịnh hót cũng không thắc mắc quá nhiều anh đưa tay lau khoé miệng cho cô.
"Em ăn nhiều một chút cũng tốt, em gầy quá."
Hạ Ly thuộc kiểu người không hấp thu được chất dinh dưỡng, cô ăn nhiều bao nhiêu cũng không tăng cân nổi nhưng chỉ cần bỏ hai bữa cơm thì sẽ tuột cân ngay.
"Con gái gầy mới đẹp."
Hạ Ly nhăn mũi trả lời anh, Trần Cảnh còn muốn nói thì chuông cửa đã vang lên.
"Anh đi mở cửa, em đợi anh trở lại xẻ cá cho không được ham ăn lại hốc xương."
"Em biết rồi."
Trần Cảnh ra ngoài mở cửa, là Hạ Mẫn Uyên túi lớn túi nhỏ mỉm cười đôn hậu với anh.
"A Ly đâu, sao lại để con ra mở cửa thế này?"
Trần Cảnh cũng cười đưa tay giúp bà xách đồ.
"Cô ấy đang ăn cơm, bác mau vào đi ạ sẵn tiện dùng cơm với tụi con."
"Bác ăn rồi mới qua đây, hai đứa cứ ăn đi."
Bà đi thẳng đến bàn ăn ngồi đối diện với cô con gái sắp bị người yêu chiều đến hỏng người của bà.
"Mẹ mới tới ạ."
Hạ Ly uống nước nhuận giọng để bát đũa qua một bên.
"Ừ vốn còn lo lắng cho con, giờ xem ra mẹ lo lắng thừa rồi."
Sợ hai đứa nhỏ vì chuyện đánh nhau kia mà có giận hờn, giờ nhìn lại Hạ Ly ăn no ngủ đủ sắc mặt hồng hào bà còn lo gì nữa đây.
Trần Cảnh rót cho bà một ly nước trái cây, anh cũng ngồi xuống cạnh Hạ Ly áy náy nhìn bà.
"Chuyện hôm trước bác cho cháu xin lỗi, là cháu quá lỗ mãng rồi ạ."
"Thôi bỏ đi, cá không ươn thì làm sao có ruồi bác không trách con, năm mới tết đến chúng ta nên nói chuyện vui còn chuyện buồn cứ để nó ở lại năm cũ đi."
Trần Cảnh hơi cụp mắt.
"Cảm ơn bác gái."
Hạ Ly bên cạnh đã ăn uống no say, cô hiếu kỳ hỏi Hạ Mẫn Uyên.
"Sao giờ này mẹ còn đến đây thế ạ, năm mới đến mẹ bận lắm mà."
Hạ Mẫn Uyên uống một ngụm nước trái cây, bà đưa tay chỉ đống đồ mình vừa mang qua.
"Mẹ sợ hai đứa lần đầu đón năm mới một mình không biết chuẩn bị gì nên mang ít đồ qua, trên mỗi gói mẹ có ghi chú thích đến đó tiểu Cảnh cứ nhìn theo mà làm."
Bà hơi ngừng nhớ lại một lượt đồ mang qua, ba quay sang tươi cười với Trần Cảnh.
"À, bác có làm ít cải muối và củ kiệu con ăn thử xem có ngon không nhé!"
Trần Cảnh ôn hoà lễ phép gật đầu.
"Vâng con nhất định sẽ thử."
"Mẹ... vậy đồ cho con đâu?"
Hạ Ly cảm thấy địa vị con gái của bản thân hơi lung lây, lên tiếng hỏi:
"Thì con ăn chung với tiểu Cảnh còn gì, hỏi thừa."
Hạ Ly đưa tay xoa thái dương trước đãi ngộ của mẹ Hạ, đãi ngộ của con gái là đi ăn ké con rể.
Trần Cảnh bật cười đưa tay xoa đầu cô, rất biết thêm dầu vào lửa.
"Anh nhường em hết đấy, đừng rầu rĩ."