• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-db { display: none; }

Nhưng vừa rồi, sự đồng cảm này đã biến mất sạch, sau đó chuyển sang sự chán ghét. cảnh tượng,

Vi trong tin nhắn hồi nãy là mộ vô cùng ái muội

Quyển Giản Li cởi trần, ngủ rất say. Trên mặt. anh còn mấy vết son.

Bạch Nhược Tuyết đang nép vào lòng anh như. chim non, nhắm mắt, thẹn thùng ra mặt.

Hai người đắp chung một chiếc chăn, phần bị che mất khiến người khác tưởng tượng.

Đầu tiên là gửi cảnh giường chiếu, sau đó lại gọi điện tới, còn nói không cố tình làm phiền cô?

Haha.

Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin câu nói này nhỉ?

Lần đầu tiên cô biết, thì ra cô ả Bạch Nhược Tuyết kia lại giả tạo đến thế.

So sánh với nhau, cô thích tính cách thẳng thắn của An Giai Thiến hơn.

Người ở đầu dây bên kia cười khẽ, hình như sợ đánh thức người ngủ bên cạnh.

Giọng cô ta vẫn từ tốn, như nước chảy róc. rách: “Tôi chỉ muốn nói cho cô Lâm biết, Giản Lỉ đang ở chỗ tôi, anh ấy ngủ rất ngon và yên bình. Cho dù thế nào, chúng tôi cũng có tình cảm mười năm, sẽ không cắt đứt với nhau chỉ vì một câu nói đùa.”

“Thế nên?”

Sắc mặt Lâm Mặc Ca không vui vẻ lắm.

Đời cô ghét nhất loại bạch liên hoa nói một. đằng làm một nẻo, chuyên hãm hại người khác này.

“Ha ha… Cô Lâm rất thông minh, cảm ơn cô đã chăm sóc Giản Li đợt trước. Sau này không qua lại nữa, vẫn mong cô Lâm tự hiểu lấy mình, đừng. cố làm gì vượt quá giới hạn. Dù sao cho dù cô cố. gắng đến mấy thì vẫn không bằng được tình cảm. mười năm giữa chúng tôi đâu.”

“Nếu vậy thì tôi mong cô Bạch sẽ được toại nguyện, nhưng sau này cô đừng làm phiền tôi nữa, nhất là vào giữa đêm!”

Cô lạnh lùng nói rồi cúp máy một cách dứt khoát.

Từ đầu tới cuối, cô vẫn không thể giữ bình tĩnh được.

Quả nhiên bàn về bụng dạ, cô vẫn không phải đối thủ của người phụ nữ kia.

Nhưng không ngờ người luôn nhu nhược. trước mặt người khác lại ngấm ngầm giở thủ đoạn như thế.

Bạch Nhược Tuyết đang ra oai với cô à?

Cô nhìn bức ảnh trên điện thoại, trái tim lại rỉ máu.

Dáng vẻ anh ngủ say quyến rũ và tuyệt đẹp, như tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất.

Còn người trong lòng anh thì đẹp đến mức. không chân thực, như tiên nữ trong tranh.

Quả nhiên hai người họ là một cặp trời sinh, vô cùng xứng đôi.

Còn cô…

Chỉ là đồ chơi cho người khác đùa bỡn.

Cô bỗng nhớ tới một cảnh tượng khiến người ta lạnh lòng.

Hôm qua khi ở văn phòng, anh từng nói cô không bao giờ bằng Bạch Nhược Tuyết.

Thì ra anh có ý này thật.

Anh và Bạch Nhược Tuyết là người yêu.

Cho dù quanh co, cãi cọ thế nào, cuối cùng họ vân sẽ ở bên nhau.

Còn cô chỉ là bạn giường và đồ chơi, vẫy tay thì đến, xua tay thì đi.

Trong mắt anh, cô là thứ hèn mọn…

Trái tim cô như bị xé toạc.

Nhìn ngón tay đỏ lên vì dính nước nóng, cô lại không cảm thấy gì.

Vì trái tim cô đã đau đớn tột cùng từ lâu…

Chuông báo ở đầu giường bỗng vang lên, đánh thức Vũ Hàn đang ngủ.

Cơ thể nhỏ nhắn bỗng nhúc nhích, cậu ngoan ngoãn bò dậy.

Cậu còn chưa mở mắt đã trèo xuống giường, xỏ đép lê, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trong lúc ngẩn ngợ, thấy cậu ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, trái tim của Lâm Mặc Ca cũng mềm mại hẳn.

Đúng thế, chỉ cần có Nguyệt Nhi bên cạnh cô là đủ rồi.

Những thứ viển vông kia cũng không phải của cô

Sao cô phải tốn sức nghĩ ngơi, rầu rĩ chứ?

Nếu có thời gian và sức lực, chỉ bằng ở bên con nhiều hơn.

Nghĩ như thế, cô cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô cũng biếng nhác bò dậy.

Cô kéo lê cơ thể mỏi mệt, đi chuẩn bị bữa sáng cho con.

Cô lần lượt bỏ trứng và lạp xưởng vào nồi để rán.

Chưa đầy một phút sau, mùi thơm đã bốc

Thật ra đêm qua, sau khi nghe cuộc gọi kia, cô trằn trọc mãi, không sao ngủ được.

Cô gần như đã thức trắng đêm.

Ngay cả cô cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Rõ ràng ngay từ đầu, cô đã biết thân phận của mình, biết mình là gì trong mắt Quyển Giản Li.

Nhưng cho dù như thế, cô vẫn bị cuộc gọi khoe khoang kia quấy nhiễu, không sao tập trung nổi.

Dưỡng như trái tim này không nghe cô sai khiến.

“Mẹ ơi… Trứng cháy rồi

Giọng nói non nớt kéo suy nghĩ đang bay xa của cô về, cô ngửi thấy mùi gay mũi.

“Chết rồi!”

Cô hô khẽ, suýt ném cả nồi đi.

Sau khi luống cuống một lát, cuối cùng cô cũng nấu lại bữa sáng xong.

Vũ Hàn ăn từng miếng nhỏ một cách tao nhã, trông như hoàng tử quý

Lâm Mặc Ca hơi mất tập trung khi ăn, cũng. không cảm nhận được vị Sau khi ăn xong, Vũ Hàn tự thay bộ đồ thể thao màu đen vừa mua hôm qua, cuối cùng cũng, mỉm cười thoải mái.

Những ngày qua, có thể nói cậu đã vất vả rồi.

Nếu không vì muốn ở bên mẹ, còn lâu cậu mới chịu thiệt như thế.

Khi ra ngoài, thấy mẹ vẫn đang cầm bánh mì ngần người, cậu không khỏi thở dài.

“Mẹ… Con đi học đây!”

Hôm nay mẹ rất lạ, cậu cũng hơi lo lắng.

Nhỡ mẹ ở nhà một mình rồi gặp chuyện thì làm sao bây giờ?

Ngón tay Lâm Mặc Ca run rẩy, suýt làm đổ sữa trong tay.

'“Ù? Sao thế Nguyệt Nhỉ? Con chuẩn bị đi học à? Để mẹ đưa con đi nhé…”

Nhìn đôi mắt to trong veo của con, khó khăn lắm cô mới phấn chấn hơn.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt của Nguyệt Nhỉ trước mặt cô lại trùng với Quyền Giản Li một.

cách khó hiểu, khiến cô giật bắn mình.

Không, không thể nào.

Sao Nguyệt Nhi lại đính đáng tới người kia chứ?

Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi.

Vũ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, cậu không biết mẹ đang ngơ ngần vì chuyện gì, nhưng xem ra không cứu nổi nữa.

Sau khi rửa mặt, thay đồ với tốc độ nhanh nhất, lúc này hai người mới ra khỏi nhà.

Nhà trẻ cách nhà cô không xa, rẽ xong là đến.

Sau khi đưa con vào, cô mới đi xe buýt đến Lâm thị.

Cô vốn không định đi, cô không muốn vừa ra khỏi hang sói xong lại nhảy vào hố lửa khác.

Nhưng nghĩ lại, nếu cô không đi, chắc chắn Lâm Quảng Đường sẽ dây dưa mãi, khiến cô thêm

đau đầu.

Chỉ bằng theo ý ông ta, để xem xem rốt cuộc ông ta định làm gì.

Đây là lần đầu tiên cô tới công ty Lâm thị.

'Nó nằm ở khu tập trung nhiều tòa nhà văn phòng, hơi xa trung tâm thành phố, cũng không. nhộn nhịp lắm.

Nơi này khá hợp để làm văn phòng.

Nhưng lúc này xung quanh lại rất náo nhiệt.

Hầu hết người trong công ty đều ra ngoài, đứng trước tòa nhà với Lâm Quảng Đường, chờ. đón cô.

Hai bên cửa có mười mấy lẳng hoa, trông như lễ khai trương cửa tiệm mới.

“Con gái, chúc mừng con nhậm chức phó tổng giám đốc của công ty, hy vọng dưới sự chung sức của bố con ta, công ty sẽ thuận buồm xuôi gió, không ngừng phát triển lớn mạnh, ha ha…

Tiếng gọi con gái của Lâm Quảng Đường. khiến cô rùng mình.

Lạnh cả sống lưng.

Nhưng ngay sau đó, cô lại sửng sốt.

“Phó tổng giám đốc ạ?” Cô kinh ngạc hỏi.

Lâm Quảng Đường cười ngượng ngùng: “ Đúng thế, sau này con sẽ có nhiều trách nhiệm với việc của công ty hơn, nếu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi chị con, con bé sẽ dốc lòng hướng dẫn con, đúng không Nhược Du?”

Nhìn nụ cười giả tạo của ông ta, Lâm Mặc Ca sởn cả da gà.

Lâm Nhược Du hừ lạnh, ánh mắt hẳn học của cô ta như sắp xuyên thủng Lâm Mặc Ca.

“Vâng, đương nhiên con sẽ 'dốc lòng hướng dẫn" cho em gái ngoan của con ạ.”

Giọng cô ta vốn the thé, giờ lại kéo dài âm cuối, khiến người nghe sởn gai ốc.

Lâm Mặc Ca khoanh tay, nở nụ cười xinh đẹp: “Hình như phong thủy công ty không tốt lắm, sao con lại thấy lạnh thế nhỉ?”

Cô vừa nói vừa nhìn Lâm Nhược Du bằng ánh mắt ẩn ý, khiến cô ta tức sạm mặt.

Cô ta giậm mạnh chân, tức giận bước ra chỗ khác.

Đương nhiên Lâm Quảng Đường cũng nghe ra ý của cô, nhưng vẫn mỉm cười nịnh nọt: “Con gái, đây là Lý Chí Minh – cố vấn Lý, sau này cậu ấy sẽ giúp con trong chuyện đấu thầu Tuyết Thành. Những vấn đề chuyên môn thì cứ giao cho cố vấn Lý.”

Lý Chí Minh mỉm cười nho nhã, chìa tay ra: Phó tổng giám đốc, sau này mong cô giúp đỡ nhiều hơn.”

Nhìn người đàn ông nhã nhặn này, trong mắt Lâm Mặc Ca xuất hiện vẻ bi thương mờ nhạt.

Hôm đó, sau khi anh ta gặp Vũ Thần,, họ đã đi đâu?

Nếu hôm đó cô đuổi theo, có phải kết quả đã khác không?

Cô không nghĩ nữa, mỉm cười: “Anh nói gì thế, tôi phải nhờ anh giúp đỡ mới đúng. Tôi không, hiểu nhiều về kiến trúc, nếu làm sai chỗ nào, mong cố vấn Lý sẽ kịp thời nhắc nhở tôi.”

"Phó tổng giám đốc lo lắng quá, đương nhiên tôi sẽ làm hết sức.”

Hai bàn tay nắm nhẹ rồi nhanh chóng tách ra.

Nhưng cho dù thế nào, nỗi bi thương trong lòng cô vẫn khó mà biến mất.

“Được rồi, con gái, mấy vị bên này lần lượt là…

“Bố Đủ rồi! Sắp trưa rồi đấy, bố có để mọi người làm việc không?”

Cuối cùng Lâm Nhược Du đứng bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa, lên tiếng ngắt lời.

Cô ta không ngờ bố lại cho đứa con hoang này tới công ty, hơn nữa còn cho cô đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc! Đúng là sỉ nhục cô ta!

Đứa con hoang này dựa vào đâu để ra oai trên địa bàn của cô ta chứ?

Lâm Quảng Đường lập tức sầm mặt, kéo Lâm Nhược Du đang tức giận sang bên cạnh: “Nhược Du! Những gì bố nói với con tối qua đều vô ích đúng không? Giờ nó là quyền tổng giám đốc, hạng mục Tuyết Thành thành công hay thất bại đều.

phải dựa vào nó! Chẳng lẽ con muốn phá việc kinh. doanh của bố à? Nghe lời bố, cố nhịn thêm một thời gian.”

“Bố! Bố nhìn đáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nó đi! Đúng là ghê tởm!”

Nét mặt Lâm Nhược Du rất dữ tợn, cô ta trừng. mắt nhìn Lâm Mặc Ca bằng ánh mắt căm hận sắc như đao.

Lâm Mặc Ca coi cô ta như không khí, tự bỏ qua ánh mắt thù hẳn của cô ta.

Sao cô lại không biết tính hai bố con kia chứ?

Nếu là hồi trước, có lẽ cô sẽ thấy khó chịu.

Nhưng giờ cô chỉ thấy buồn cười thôi.

Trong mắt cô, cảnh hai bố con kia tranh cãi đến mức mặt đỏ tía tai đúng là một vở kịch vô cùng thú vị.

Khi xem đến đoạn kịch tính, không chừng cô còn nể mặt mà vỗ tay.

Lý Chí Minh đang im lặng đứng cạnh rời mắt. khỏi hai bố con kia, nhìn sườn mặt Lâm Mặc Ca, thản nhiên hỏi: “Cô quan tâm Lâm thị như thế thật à?”

Sắc mặt cô cứng đờ, cô cười khổ.

Có lần Quyền Giản Li cũng hỏi cô câu này.

Cô bắt buộc phải quan tâm đến Lâm thị à?

Nó thực sự quan trọng đến thế ư?

Quan trọng đến mức khiến cô bằng lòng từ bỏ cả tôn nghiêm và mạng sống của mình để bảo vệ nóà?

“Quả nhiên, ngay cả anh cũng nghĩ thế…”

Cô mỉm cười cay đắng, có lẽ trên đời này không có ai hiểu cô.

Không ai biết rằng cô làm mọi chuyện cho Lâm thị để cứu mị

'Nếu không liên quan tới mẹ cô, sống chết của Lâm thị liên quan gì tới cô chứ:

Cô còn ước Lâm thị phá sản, bị niêm phong để cô được hả giận.

Nụ cười cay đắng của cô khiến Lý Chí Minh sửng sốt.

Cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt anh ta.

“Không, tôi không nghĩ thế, nhưng có người…"

Giọng nói hờ hững của anh ta khiến trái tim cô run rẩy.

Anh ta nói có người… Đừng nói là…

“Chẳng lẽ anh đang nhắc đến… Không, không thể nào…”

Cô hốt hoảng lắc đầu, có những chuyện mà cô vẫn luôn không đám thừa nhận.

Lý Chí Minh bước lại gần cô một bước: “Sao lại không thể, trên đời này, trừ cậu ấy ra, còn ai sẵn lòng liều mạng nghĩ cho cô nữa?”

Liều mạng nghĩ cho cô?

Cô bỗng ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng lại bị ánh mắt nóng rực của anh ta làm giật mình, cô lùi một bước.

“Không… không đâu, anh ấy không ngốc thế…

Trước kia, cô đã bỏ rơi anh ta một cách lạnh lùng và dứt khoát.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_tamlinh247 để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.jqgibudx1::before{content:attr(jasghpnfrz);}.htrmuqgp3::before{content:attr(oxkwprcsbf);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK