“Hừ… Sao không đúng lúc gì thế?”
Giọng điệu anh hiện rõ sự chán ghét.
Lúc này mặt Lâm Mặc Ca tái nhợt.
Mấy sợi tóc cũng dán sát vào mặt cô vì mồ hôi lạnh trên trán cô, trông cô càng thêm tiểu tụy.
Cô tựa vào vách tường lạnh lẽo, ngay cả sức chạy trốn cũng không có.
Cô thấy hơi biết ơn bà dì, tới đúng lúc thật.
Cô không muốn cho người đàn ông ghê tởm. này chạm vào cô!
Chẳng phải anh thích sạch sẽ à?
Anh không biết rằng chứng thích sạch sẽ của cô còn nghiêm trọng hơn anh.
Ít nhất, cô không thể chia sẻ một người đàn ông với những cô gái khác.
Sau khi chỉnh trang xong, Quyền Giản Li chỉnh lại quần áo cho cô, lạnh lùng nhíu mày, im lặng ôm cô vào lòng, bế cô ra khỏi nhà vệ sinh.
“Làm gì thế! Bỏ tôi xuống đi!”
Cô lại vùng vẫy.
Có mười một công ty đang dự thi ở tầng này.
Cho dù ai nhìn thấy, người mất mặt cũng là cô.
Vào tối trên du thuyền trước đó, cô đã cảm. nhận sâu sắc uy lực của lời đồn.
Không bàn đến việc bây giờ quan hệ giữa Quyền Giản Li và Bạch Nhược Tuyết đã hòa hợp như trước hay chưa.
Nếu có ai nhìn thấy đáng vẻ này, cô sẽ bị gắn mác người thứ ba tiếp.
“Nếu vẫn không chịu yên, anh sẽ ném em vào phòng họp đấy!”
Anh hạ giọng đe đọa.
Lâm Mặc Ca hoảng sợ, quả nhiên người đàn ông này biết điểm yếu của cô.
Vì phải đi ngang qua phòng họp, cô chỉ có thể vùi mặt vào ngực anh vì sợ người bên trong nhìn
Tim cô sắp nổ tung vì quá căng thẳng. May mà mọi người đang tập trung thi bên trong, cả tầng im phăng phắc, như chỉ có mỗi hai người họ.
Anh bế cô về văn phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ.
Nhìn màu đỏ chói mắt giữa chiếc váy ngắn của cô, sắc mặt anh càng u ám hơn.
Anh quay người đi ra ngoài, bảo Anna đi mua ít quần áo và đồ dùng cho phụ nữ lên đây, để phòng hờ, anh còn dặn cô ta mua cả thuốc giảm đau.
Lâm Mặc Ca định đứng dậy, vào phòng vệ sinh để chỉnh trang.
Dáng vẻ của cô bây giờ đúng là quá lúng túng.
Giản Li phát hiện, anh lại ấn cô xuống giường. “Em lo cho người đàn ông kia đến thế à?” Giọng anh lại trở nên lạnh lùng như trước. Cô hơi nhíu mày, cơn đau ở bụng dưới khiến
người cô căng lên.
“Tôi định vào phòng vệ sinh. Không lại làm bẩn giường của anh.”
Đúng là cô đang lo về cuộc thi, chẳng biết Lý Chí Minh thế nào rồi.
'Nhưng cô cũng biết nếu bây giờ nói thế, chắc chắn sẽ lại chọc giận người đàn ông này, chuốc lấy sự giày vò không cần thiết.
Do đó cô lánh nặng tìm nhẹ.
Sau khi nhận được câu trả lời, nét mặt anh mới dịu lại.
Anh vẫn ấn cô nằm xuống, thản nhiên nói: " Cứ nằm đi, lát nữa Anna mang quần áo lên rồi thay luôn.”
“'Nhưng giường…”
Cô không quên rằng anh mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Nếu làm bẩn giường anh, không chừng anh sẽ bắt cô giặt ga cả năm mất!
Quả nhiên, ánh mắt anh hơi tối lại, nhưng anh vẫn kiên quyết đắp chăn cho cô, lạnh làng nói: “Cứ ngoan ngoãn nằm đó đi!”
Sau đó anh mới sầm mặt đi vào phòng vệ sinh.
Khi anh quay đi, Lâm Mặc Ca thấy rõ vết máu trên quần anh.
Cô bỗng mềm lòng.
Không ngờ hồi nãy, anh không mắng cô vì đã làm bẩn quần anh.
Anh đang… để tâm đến sức khỏe của cô à?
Tuy đây chỉ là suy đoán đơn phương của cô, nhưng cô vẫn thấy rất cảm động.
Cô nghe tiếng nước chảy truyền đến từ phòng, vệ sinh, như khúc hát ru, giục cô chìm vào giấc ngủ say…
'Trong lúc mơ màng, hình như cô thấy có bóng người lắc lư trước mặt. íp đến là mùi nước hoa thoang thoảng.
Mùi hương rất dễ chịu, hình như còn hơi quen.
Anna à?
Hồi nãy Quyền Giản Li đã nói Anna sẽ mua đồ rồi mang lên.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhưng không sao cử động được.
Dường như cơ thể hoàn toàn không nghe lệnh
Rõ ràng cô đang rất tỉnh táo.
Không biết bao lâu sau, cô bỗng tỉnh lại. Trong phòng không còn ai nữa.
Cô quay sang, thấy quần áo và vật dụng được đặt cạnh giường, sự ngờ vực trong lòng mới dần tan biến, chắc người hồi nãy là Anna rồi.
Cô không có thời gian nghĩ nữa, vội cầm đồ lên, lao vào phòng vệ sinh.
Đến khi cô quay lại tầng có phòng họp, một số người đã đứng ngoài hành lang rồi.
Hình như họ đang thảo luận về vòng thi hồi nãy.
“Phó tổng giám đốc” Lý Chí Minh đi ra khỏi phòng họp, đúng lúc bắt gặp cô.
“Phó tổng giám đốc, quần áo của cô…”
"À, hồi nãy tôi làm đổ nước trong nhà vệ sinh nên đi thay bộ khác." Cô đưa ra một lời giải thích đối lòng, may mà anh ta không hỏi thêm.
Cô vươn tay kéo chiếc quần đang mặc, không. khỏi lặng lẽ lẩm bẩm.
Cho dù đến tháng thì cũng không nhất thiết. phải mặc quần dài chứ?
Trời nóng thế này, tên Quyền Giản Li kia định cho cô chết nóng à?
Chẳng qua là vì không thấy bóng đáng anh khi ra khỏi phòng, chứ không thì cô thực sự rất muốn chất vấn mấy câu.
“Thi đấu sao rồi? Đã kết thúc chưa?” Cô không nghĩ nữa, hỏi.
"Ừm, đã kết thúc rồi. Tiếp đến phải dựa vào phó tổng giám đốc…"
Lý Chí Minh nói rồi lấy một cuốn sổ ra.
Bên trong là một số điểm chính mà anh ta vừa tóm tắt.
“Còn ít thời gian, Phó tổng giám đốc, cô học thuộc những nội dung này trước đi.”
Nhìn chữ chỉ chít trên sổ, Lâm Mặc Ca thấy đầu to như cái đấu.
Thật ra trước đó cô đã học thuộc rất nhiều tài liệu vì vòng thi ngày hôm nay, còn cả bản thảo mà Lý Chí Minh viết trước đó.
Nhưng hình như vòng thi hôm nay hơi khác với những gì họ đoán nên mới phải bổ sung tại
Cô khẽ gật đầu: “Ù, tôi sẽ cố gắng.”
Cô nói rồi cầm sổ, đi ra góc khác để học thuộc.
Cô không nghĩ nhiều, chỉ có thể học bằng. cách nhớ mà thôi.
Nếu chọn bừa một vấn đề, cô sẽ bị ngay.
Nhưng cô vẫn thấy hơi khó khăn khi phải ứng phó tình huống này.
Cuối cùng giây phút căng thẳng cũng đến. Vòng thi thứ hai bắt đầu đúng giờ.
Vì Lâm thị thí cuối nên Lâm Mặc Ca chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Nhưng không ngờ, thời gian chờ đợi mới là thứ giày vò người ta nhất.
Vì nỗi sợ sẽ lớn đần theo thời gian.
Người phụ trách của mười công ty trước chậm rãi nói, họ đều là người xuất sắc trong ngành, đương nhiên rất am hiểu kiến thức chuyên môn.
Còn Lâm Mặc Ca thì toát mồ hôi lạnh vì căng. thẳng.
Hồi nãy cô đã uống hai viên thuốc, nhưng bụng vẫn ngày càng đau hơn.
Xem ra khi ở trong trạng thái căng thẳng, thuốc không phát huy tác dụng gì.
Cuối cùng, người phụ trách cuối cũng phát biểu xong.
“Phó tổng giám đốc, bình tĩnh, cố lên nhé!"
Lý Chí Minh nháy mắt với cô, cô khẽ gật đầu, cố găng nhếch môi mỉm cười.
Cô hít sâu một hơi, đứng đậy.
Cô cố nén cơn đau bụng dữ dội, chậm rãi bước lên bục trên đôi giày cao gót.
Vì cơ thể khó chịu nên làn đa trắng nõn của cô càng trắng hơn.
Dưới ánh đèn, da mặt cô trắng đến mức gần như trong suốt.
May mà cô vẫn nhớ được một số nội dung đã học thuộc trước đó, đầu óc không đến mức trống, rồng.
Cô nhìn ban giám khảo ngồi phía đối diện, chậm rãi lên tiếng.
"Xin chào ban giám khảo, tôi là Lâm Mặc Ca đại diện cho Lâm thị, giờ tôi sẽ giải thích ý tưởng sơ bộ của công ty tôi với hạng mục Tuyết Thành…"
Sau khi lên tiếng, cô cảm thấy thoải mái hẳn.
Tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi phần nào.
Những nội dung mà cô đã học thuộc từ từ tuôn ra như suối, rồi được thốt lên một cách chậm rãi qua giọng nói điểm tĩnh và tao nhã của c
Cửa phòng họp bỗng mở.
Hai bóng người đột ngột xuất hiện ở đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đồng thời cắt ngang bài phát biểu của cô.
“Cuối cùng Tổng giám đốc Quyền cũng xuất hiện!” Chẳng biết ai đã nói câu này.
Đám đông xôn xao.
Họ không nhốn nháo vì sự xuất hiện của Quyền Giản Li, mà vì Bạch Nhược Tuyết đang. đứng bên anh, thân mật khoác tay anh.
Cô ta mặc váy dạ hội xanh nhạt, mỉm cười đứng cạnh anh, gương mặt xinh đẹp và tao nhã.
Cô ta dịu dàng và mảnh mai như hoa bách hợp. tỉnh khiết trong ngần.
Cô ta chỉ cần mỉm cười để khiến đám người sa vào bẫy của cô ta.
Còn Quyền Giản Li thì mặc một bộ comple trắng hiếm thấy, hình như là để phối với chiếc váy xanh nhạt của Bạch Nhược Tuyết.
Duyên trời tác hợp, một cặp trời sinh.
Chắc mọi người chỉ nghĩ tới những cụm từ tốt đẹp này khi nhìn họ nhỉ?
Nhưng lúc này Lâm Mặc Ca lại nghĩ tới hai cụm từ khác.
Gian phu đâm phụ, cặp đôi chó má!
Hai người bước vào phòng họp một cách tao nhã, vòng qua đám đông, cuối cùng ngồi vào ghế khách quý đối điện bục phát biểu.
Tay Bạch Nhược Tuyết vẫn luôn níu chặt tay anh.
Dáng vẻ thắm thiết của họ đúng là vô cùng chướng mắt.
Vì sự xuất hiện của họ, đương nhiên bài phát biểu của Lâm Mặc Ca cũng bị gián đoạn.
Hơn nữa lúc này, cô cũng không có tâm trạng trình bày nữa, vì trái tim cô đã rối bời, đau thấu xương.
Người đàn ông khốn kiếp này.
Hồi nãy anh vừa giải thích với cô trong nhà vệ sinh rằng anh và Bạch Nhược Tuyết trong, sạch.
Nhoằng cái anh đã xuất hiện trước mặt mọi người với cô ta.
Haha!
Cái tát này kêu thật đấy.
Sau này, nếu cô tin anh nữa thì cô đúng là đồ ngu!
Quyển Giản Li vừa ngồi vào chỗ, người dẫn chương trình đã cầm micro tới, nói nhỏ vào tai anh: “Tổng giám đốc Quyền, hồi nãy mười công ty đã phát biểu xong rồi, chỉ còn Lâm thị thôi ạ.”
Quyển Giản Li khẽ gật đầu, nhìn người đang, đứng trên bục với gương áng bệch.
Vẫn là gương mặt và giọng điệu lạnh như băng, đó, lạnh đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang bài phát biểu của phó tổng giám đốc Lâm, nhưng trước khi phát biểu tiếp, thật ra tôi muốn hỏi Phó tổng giám đốc Lâm câu này.”
Anh vừa nói vừa nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, khiến cô sởn gai ốc.
Cô thầm có linh cảm chẳng lành.
“Cho hỏi Phó tổng giám đốc Lâm có lý giải độc đáo nào về lịch sử kiến trúc trong và ngoài nước không?”
Anh từ tốn nói, như đang nói rằng hôm nay trời rất đẹp.
Đám đông đang có mặt đều sững sỡ.
Câu hỏi này, nói đơn giản thì cũng đơn giản.
Nhưng nếu nói phức tạp thì nó vô cùng phức tạp.
Những người không có lý giải độc đáo về trúc sẽ không bao giờ trả lời được câu hỏi đó.
Câu hỏi này của anh khiến gương mặt trắng. bệch của Lâm Mặc Ca càng tái hơn.
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán cô, bụng dưới cũng ngày càng đau đớn.
Cơn đau như sắp bóp méo linh hồn cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, nghiến răng ken két.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyentamlinh247.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.egiyonxq4::before{content:attr(nzwaputdrc);}.pvojlgsa1::before{content:attr(kvrtiwheja);}img{max-width: 100%;}