Quyển Giản Li chẩn chừ một thoáng rồi nói tiếp: "Nếu thị trưởng thành phố một lòng muốn mượn sự trợ giúp của thế lực nhà họ Quyền trong. giới chính trị thì sao không gả con gái cho bố tôi ấy? Tôi nghĩ bố tôi sẽ thích báo đáp ân tình này lắm."
"Cậu…"
'Thị trưởng An tức run cả hai tay, mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
"Quyền Giản Li, cậu đừng có mà quá đáng! ôi cũng nể tình bố cậu nên mới bình tĩnh bàn bạc với cậu ở đây, đừng được nước mà vênh váo! Cậu. mà đắc tội tôi thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đâu!"
Cuối cùng cũng đe dọa nhau rồi đấy!
"Thế à? Vậy phải xem ông có cơ hội ấy không. đã!" Quyền Giản Li nhướng mày, mỉm cười không, thèm bận tâm: ""Theo tôi được biết, cuộc tuyển cử thị trưởng kế tiếp, số phiếu chống nhiều hơn số phiếu ủng hộ nhiều lắm!"
Chỉ một câu lập tức chặn họng thị trưởng An.
Ông ta cố nén cơn giận trong lòng, lần nữa vung gậy.
Lâm Mặc Ca nghe hai người đối thoại thì chỉ thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Hai người này đấu khẩu kịch liệt không thua tranh đấu chút nà
Thì ra lúc cánh đàn ông nói chuyện làm ăn sẽ có không khí đáng sợ nhường này.
Quyền Giản Li nhìn thoáng qua cô nàng đang. sững sờ sau lưng, hờ hững ra lệnh: "Đi nhặt bóng, về đây."
"Hả? À vâng…"
Cô hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng chạy về phía quả bóng bay đi.
Bởi vì bãi cỏ quá tơi xốp, cô đẫm chân lên thảm cỏ mà chật vật bước thấp bước cao.
Cô thầm rủa trong lòng, tên khốn Quyền Giản Lỉ này chỉ được cái động tác vung gậy tuấn tú thôi, cần gì đánh bóng xa thế chứ.
Rõ ràng là muốn hành cô mệt chết đây mà.
Quyền Giản Li nheo mắt nhìn cô gái vừa đi vừa. nhảy như thỏ con, thầm nghĩ cô nàng này đến chạy bộ cũng ngốc thật đấy? Sao không ngã luôn cho rồi.
Anh vừa nghĩ đến đây, Lâm Mặc Ca chỉ cảm. thấy dưới chân hẳng một cái, ngã phịch xuống đất.
Úi, sai lầm!
Cô không nhìn thấy đưới chân còn có lỗ gôn.
Cô hốt hoảng đứng lên, len lén nhìn một vòng xung quanh. May ghê, bên này vắng hoe, sẽ không ai nhìn thấy cô mất mặt.
Nhưng cô không biết, người đàn ông sau lưng. đã thu hết thảy vào đáy mắt.
Anh thấy dáng vẻ lén lút như kẻ trộm buồn. cười của cô thì không khỏi cong khóe môi.
Mà đúng lúc này, trên thảm cỏ xanh còn có một “cặp đôi” đễ thương đang vừa đi vừa cãi cọ.
"Này, cháu không thể chú ý hình tượng một. chút à? Đồ đẹp thế lại bị cháu coi như giẻ lau."
Henri kéo mũ lưỡi trai sát xuống, không nhịn được lầm bầm với bé con đang lăn lộn trên thảm. cỏ.
Nguyệt Nhỉ lăn mấy vòng dưới thảm cỏ, thật mềm, thật để chịu.
Cứ như đang ở trong bụng mẹ vậy.
Chỉ là bộ vest phiên bản giới hạn trên người đều bị cô bé lăn đến nhăn nhúm, mặt trên còn dính thật nhiều vụn cỏ.
''Chú ba, cỏ ở đây mềm thật đấy!"
Nguyệt Nhi cười xán lạn, đôi mắt đen bóng. lấp lánh.
Bà nội muốn an ủi bé nên để chú ba dẫn bé ra ngoài chơi, không ngờ còn có chỗ chơi tuyệt vời thế này.
Henri thấy cảnh này thì bao nhiêu ai oán cũng, nháy mắt tan biến.
Thôi, cần gì phải bực bội với một đứa bé chứ?
Nhãi ranh này mềm mềm, miệng còn ngọt, anh ta cũng thích.
''Chú ba, chú cũng lăn với cháu đi, vui lắm!" Nguyệt Nhi cười khanh khách.
Henri nghẹn họng, bïu môi tao nhã: "Chú ba của cháu là siêu sao người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là sát thủ thiếu nữ, sao có thể làm cái trò trẻ con này?"
"Chú ba, sát thủ thiếu nữ là gì thế? Chú muốn giết người à?"
Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to tròn như bảo. thạch của mình.
"À thì…Phải giải thích sao nhỉ…?Henri cau mày suy nghĩ một lát: "Ý là chú ba của cháu quá đẹp trai, khiến hàng nghìn, hàng vạn thiếu nữ sỉ mê như điếu đổ, hiểu chưa?"
"Ổ, ra là thế."
Nguyệt Nhi cái hiểu cái không gật đầu, lại thắc mắc một vấn đề khác: "Làm bọn họ mê như. điếu đổ thì phải làm sao bây giờ? Liệu bọn họ có chết không?"
Henri hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy không còn gì để nói với đứa nhóc này nữa.
Tư duy của họ không cùng một kênh. Anh ta nhìn cháu trai* đã lăn lộn kha khá, dứt khoát bế người lên.
*Nguyệt Nhi đang đóng giả anh trai mình. Cô nhóc này còn không chịu thành thật, giãy dụa không thôi, còn tiện thể bôi bàn tay nhỏ bẩn thiu đính đầy vụn cỏ lên gương mặt quý giá của anh ta.
Henri sợ đến mức rụt cổ về phía sau: "Mặt của chú cực kỳ đắt giá đấy nhé, không được làm bẩn đâu. Biết chưa hả?"
Nguyệt Nhi chớp mắt to, nghiêng đầu nhỏ hỏi tiếp: "Tại sao? Sao mặt của chú ba lại rất đắt thế"
"Bởi vì chú ba của cháu phải mượn gương mặt đẹp trai tuấn tú này để hấp dẫn đám phụ nữ kia. Đây là đòn sát thủ của chú đấy!"
"À!Cháu biết rồi"
Nguyệt Nhi như chợt nhớ ra cái gì, hai mắt lánh ánh sáng trong trẻo: "Chú ba ơi chú ba, có phải chú ăn cơm mềm* không?"
* Đàn ông ăn bám.
Bởi vì trước kia Nguyệt Nhỉ từng nghe mẹ nói qua, người hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ bằng gương mặt chính là ăn cơm mềm.
Ăn cơm mềm?
'Henri thoáng cái Ìu xìu, nếu còn tiếp tục thì anh ta sẽ bị nhóc con này chọc cho tức chết.
Lúc này, Henri ôm Nguyệt Nhi đi tới, lại không ngờ vừa qua chỗ ngoặt đã thấy một bóng người quen thuộc.
Anh ta nhếch miệng cười, nhấc chân đi tới: "Ái chà, anh hai cũng ở đây hả? Khéo ghê nhỉ!"
Nghe thấy giọng nói quái gở này, Quyền Giản Li sầm mặt, quay đầu nhìn lại đúng lúc bắt trọn gương mặt tươi cười mười phần vô hại của Henri, cùng với đó là tên nhóc đang ôm chặt cổ em trai, quần áo nhăn nhúm.
Chẳng qua giờ bé vẫn đang bĩu môi, mặt mày bí xị.
Rõ ràng thằng nhóc còn giận anh.
Thị trưởng An vốn đang giận đến thổi râu trợn mắt, vừa nhìn thấy Henri đã lập tức đổi thành gương mặt tươi cười, bước tới đón: "Thì ra là cậu ba, sao tự nhiên lại có nhã hứng đến đây chơi vậy?"
Dù sao cậu ba nổi tiếng phong lưu, theo lý thuyết, chỉ cần người này có rảnh là sẽ chơi bời lêu lổng với đám phụ nữ, có khi nào tới nơi không thú vị như sân gôn đâu cơ chứ.
Henri nhìn thoáng qua gương mặt lạnh tanh của Quyền Giản Li, trong lòng nảy sinh một kế, ý tưởng tà ác manh nha trong đầu.
Anh ta nhếch miệng cười trả lời: "Còn không phải giúp ông anh hai vô trách nhiệm của tôi trông con đấy à? Chỉ đành thuận theo sở thích của Con? Thị trưởng An sửng sốt, nhìn đứa bé trong. lòng Henri.
Vừa rồi ông ta có nghe Quyền Giản Li nói mình đã có con, ông ta còn tưởng anh nói bừa, không ngờ lại là thật, còn lớn thế này rồi!
Quần áo của đứa bé hơi nhăn nhúm, nhưng. đáng vẻ đúng là như đúc ra từ một khuôn với Quyển Giản Li vậy.
Nguyệt Nhi đang bận bĩu môi, quay đầu nhìn ông cụ lớn tuổi mang ánh mắt nôn nóng bên cạnh thì chỉ cảm thấy đối phương nhìn mình là lạ, còn hơi đáng sợ.
Bé không khỏi ôm chú ba chặt hơn.
"Vũ Hàn, mau chào ông đi, ông này là bố mẹ kế của cháu đấy!" Henri nói, mừng thẩm trong bụng.
Chỉ cần thấy mặt Quyền Giản Li ngày càng âm trầm là anh ta vui rồi
Hả? Mẹ kế á?
Vừa nghe đến mấy chữ này, Nguyệt Nhỉ lập tức tỉnh táo lại.
Không phải Nguyệt Nhi có mẹ rồi ư?
Chẳng lẽ mẹ ở nhà không phải mẹ ruột của Nguyệt Nhỉ à?
Nếu không thì mẹ kế là chuyện thế nào?
Nguyệt Nhỉ cảm thấy cái đầu nhỏ của mình không đủ dùng, đúng là nên để Quyền Vũ Hàn quay về từ trước mới phải.
Nhưng nếu bị cô bé bắt gặp chuyện này, vậy phải tra rành mạch mới được.
Nguyệt Nhi nhất định phải biết mẹ là ai.
Đôi mắt to của Nguyệt Nhỉ đảo láo liên, tránh. khỏi lòng ngực chú ba, lon ton chạy đến trước mặt thị trưởng An, ngửa đầu nhìn đối phương, đôi mắt đen bóng chớp chớp, cất giọng trẻ con non nớt: "Ông chính là ông ngoại của cháu à? Nhưng mẹ tương lai của cháu là ai?
Nói xong, bé còn dùng bàn tay múp míp nắm chặt vạt áo thị trưởng An, đơn thuần đến vô tư.
Một tiếng ông ngoại này khiến Henri ngớ người.
Anh ta nhìn cậu nhóc còn chưa cao bằng cây gây gôn, mặt mày lúc xanh lúc trắng lúc vàng, vô cùng đặc sắc.
Nhãi ranh này học được nịnh bợ từ khi nào thế?
Chẳng phải hồi trước thằng nhóc giống hệt bố ruột của mình, lúc nào cũng bình tĩnh lạnh tanh như quái thai à?
'Nhưng ngắm lại thì vừa rồi cũng thế, không phải nhóc con này mắc chứng cuồng sạch sẽ đấy š?'Thế mà lại lần lộn dưới bãi cỏ? Đúng là không thể tin nổi.
Mặt Quyền Giản Li vô cùng sầm sì, khí thế như thể muốn đóng băng mấy trăm đặm chu vi xung quanh vậy, lạnh đến mức khiến Henri không Khỏi rùng mình.
"Quyền Vũ Hàn! Con tới đây cho bố!"
Tiếng nói lạnh đến thấu xương truyền vào tai của Nguyệt Nhi, cô bé không thèm đếm xỉa, tự động loại bỏ.
Hứ, hôm qua còn nhốt người ta vào chuồng chó nữa, Nguyệt Nhi còn lâu mới tha thứ cho bốt
Lát sau, thị trưởng An mới tỉnh táo khỏi cơn khiếp sợ, lại bị một tiếng ông ngoại gợi lên sóng gió trong lòng.
Đúng thế, cậu ta có con trai hay không thì có ảnh hưởng gì đâu? Quan trọng ở chỗ mẹ tương lai của đứa nhóc này chính là Giai Thiến thì tốt rồi mà?
Đương nhiên, sau này Giai Thiến cũng sẽ có con, vậy sau này thằng nhóc này cùng lắm cũng chỉ tranh chút gia sản với con của Giai Thiến mà thôi. Thế thì có sao?
Nghĩ vậy, ông ta nở nụ cười, đáng vẻ hiền lành hòa ái vô cùng:"Vũ Hàn ngoan quá, mẹ tương lai của Vũ Hàn chính là con gái của ông ngoại đấy. Chờ sau này Vũ Hàn nhất định sẽ rất thích mẹ."
"Thật không ạ? Vũ Hàn rất muốn gặp mẹ kế một lần."
Nguyệt Nhi nhào vào đùi thị trưởng An bám chặt, cứ như con cún Nhật vậy.
Đôi mắt to trong trẻo của bé lấp lánh ánh nước, đáng yêu khỏi phải bàn.
Nghe cô bé gọi mẹ, thị trưởng An cười như nở hoa: "Được, ông ngoại sẽ dẫn Vũ Hàn đi gặp mẹ, có được không?"
Nghe một già một trẻ đối thoại, đáy mắt. Quyển Giản Li bắn ra vài con đao băng sắc bén, nháy mắt đã đè ép khí thế của Henri, đánh cho. Henri hoa rơi nước chảy, Ìu xìu xìu.
Ánh mắt của anh hai như muốn ăn tươi nuốt. sống anh ta, chứa đầy căm hận và oán giận:
"Em ba, sau này còn nói nhảm với Vũ Hàn như thế thì đừng trách anh không khách sáo!"
Một câu nói lạnh đến tột cùng đọa cho Henri sợ đến cả người run rẩy: miệng nói bừa thôi mà, ai biết con trai anh trực tiếp như vậy. Nhưng rõ ràng thằng bé là con anh, sao chẳng giống anh gì thế? Cốt khí đâu hết rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện tamlinh247. Vào google gõ: Truyen tamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.jogpslrz6::before{content:attr(mlyhusdgqa);}.paszjbce1::before{content:attr(otpmlfkrjv);}img{max-width: 100%;}