Cô trộm bản vẽ, không sai.
Nhưng Lâm Nhược Du lại là người cầm bản vẽ huênh hoang ở trước mặt anh, vứt mặt mũi của anh đi đấy.
Vì sao bây giờ anh lại không có một chút tức giận hay ý muốn trả thù nào?
Ha ha, đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Nhìn thấy vóc người nóng bỏng của phụ nữ thì thay đổi thái độ?
Thật là một tên khốn nạn!
''Cứ quyết định như vậy đi. Cậu Li, ngày mai sau khi tan tầm thì anh tới nhà của tôi luôn, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ càng nhiều đồ ăn anh thích."
Quyền Giản Li hé mở môi mỏng, khi một chữ. "được” vừa muốn thốt ra, Lâm Mặc Cả cũng không biết lấy gan từ đâu ra, đột nhiên co duỗi tay ra nắm lấy bàn tay anh, mắt to ngập nước nhìn về phía anh, nháy mắt một cái, cái miệng nhỏ nhắn nói:“Anh Li, không phải anh nói thứ bảy này sẽ đưa tôi đi xem phim à, người ta mong đợi rất lâu đây này…"
Anh Li?
Cạch một tiếng, đôi đũa trong tay Quyền Giản Li rơi mất một cái.
Nhìn ánh mắt trong suốt ngây thơ của cô gái này, còn cả đáng vẻ tội nghiệp kia, anh lại bị hấp dẫn.
Ngón tay anh vẫn hơi hơi co quắp một chút, đôi mắt u ám đột nhiên hiện lên một tỉa sáng.
Câu anh Lii này làm cho chính Lâm Mặc Ca cũng đổ mồ hôi lạnh phía sau lưng.
Chắc chắn là cô bị điên rồi, vậy mà cô lại có thể nói ra được lời buồn nôn như vậy!
Thế nhưng lời nói ra như tát nước ra ngoài, nước đồ rồi khó hốt lại
Bây giờ chỉ có thể dũng cảm tiến tới
Quả nhiên, trong nháy mắt mặt Lâm Nhược Du trầm xuống, bộp một tiếng, cô ta vỗ xuống. bàn, đôi mắt trang điểm tỉnh xảo giống như muốn phun ra lửa.
"Lâm Mặc Ca, cô điên rồi? Cô tự soi gương, nhìn xem chính mình có thân phận gì, cô mà cũng đám nói linh tỉnh trước mặt cậu Li như vậy, đúng là…"
Cô ta còn chưa nói hết lời đã bị choáng váng.
Soạt….
Quyền Giản Li đột nhiên đứng dậy, tay anh thuận thế kéo một phát, kéo Lâm Mặc Ca từ trên ghế đứng lên.
Cô kêu lên một tiếng, một giây sau, môi đã bị ngăn chặn thật chặt…
Hai người cách một cái bàn, hôn nhau!
Trái tim cô bịch bịch nhảy cuồng loạn, như nai con bị hoảng sợ.
Hương vị của anh trong nháy mắt tràn vào trong đầu, khiến cô kinh hoàng xua đuổi.
Trong chốc lát, chung quanh giống như là bị đóng bằng, yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Lý Chí Minh nhìn hai người đang dây dưa cùng nhau, trong mắt anh ta xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, vẫn duy trì vẻ lễ phép yên tĩnh như cũ.
Lâm Mặc Ca theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng khóe mắt cô lại lơ đãng thoáng nhìn mặt Lâm Nhược Du đã đổi thành màu gan heo, cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Người phụ nữ kia càng tức giận, cô lại càng vui Vẻ.
Nếu như có thể làm cô ta tức chết thì tốt hơn!
Không phải cô ta thích Quyền Giản Li sao? Tốt, vậy thì từ từ xem đi…
Con quỷ trong lòng cô nhanh chóng xuất hiện, vậy mà cô lại đưa tay vòng lên cổ Quyền Giản Li, càng thêm nghênh đón, còn phát ra âm thanh than nhẹ khiến người ta tim đập nhanh, đỏ mặt…
May mắn cô chọn vị trí trong góc, nếu không. còn không biết sẽ gây ra rối loạn bao nhiêu. đây…
Dù sao ở trong nhà hàng, ngay trước mặt nhiều khách khứa như vậy đúng thật có chút mất mặt.
Lâm Nhược Du tức giận đến nghiến răng, cô ta ước gì có thể đánh cho Lâm Mặc Ca mấy cái bàn tay.
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh xảo càng ngày càng dữ tợn, trong lòng cô ta đã sớm mắng Lâm Mặc Ca mấy trăm mấy ngàn lần!
Hồi lâu sau, Quyền Giản Li mới hài lòng buông người trong ngực ra, điệu bộ ưu nhã ngồi trở lại trên ghế.
Gương mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.
Anh quay đầu về phía Lâm Nhược Du, ung dung nói: “Thật ngại quá, khiến cô chê cư: Cô ấy dính người giống như con mèo nhỏ vậy, không thể yên phận giây nào."
Lời nói này vô cùng mập mỡ.
Ngay cả người trong cuộc là Lâm Mặc Ca cũng, không nhịn được rùng mình một cái.
Cô chỉ có thể hùa theo tình hình, giả bộ như thẹn thùng, cúi đầu.
Trong lòng cô lại nguyền rủa tên đàn ông ra vẻ chính trực kia.
Vậy mà anh lại chiếm tiện nghỉ của cô!
Thủ đoạn chơi đùa người khác của tên này thật sự là càng ngày càng bất ngờ, khó lòng đề phòng…
Lâm Nhược Du thật vất vả mới khống chế được biểu cảm trên mặt, một lần nữa bình thường. lại.
Cô ta ngượng ngùng cười cười: “Ha ha…Cậu Li anh biết tôi không thèm để ý những thứ này mà… Chỉ cần anh chơi vui vẻ là được, tôi sẽ luôn chờ anh..”
Quyển Giản Li cúi đầu không nói.
Lâm Mặc Ca âm thầm cười lạnh trong lòng, lời nói này giống như cô ta rất thâm tình vậy.
Nhưng cô chợt nghĩ đến An Giai Thiến.
Lời nói này, giống như An Giai Thiến cũng. từng nói với Quyền Giản Lỉ?
Ở góc nhìn của cô, thật sự là không thể nào hiểu được.
Một người phụ nữ, vậy mà lại chấp nhận người đàn ông âu yếm cùng mình vượt quá giới hạn, thân mật với những người phụ nữ khác?
Loại cảm giác này vốn cũng không phải là yêu!
Mà là một loại tham muốn chiếm giữ và giao dịch!
Nhưng dù sao nghĩ lại, cái này cũng có liên quan gì đến cô đâu?
Dù sao tình yêu đối với cô mà nói chính là nói mơ giữa ban ngày.
Cô còn có một đứa bé, là người từng trải rồi, sao cô còn tư cách nói chuyện yêu đương được?
Ở bên cạnh tên thần chết này có thể sống cho tốt đã là rất khó khăn rồi, không phải sao?
Mới vừa rồi bị anh trêu chọc đến nỗi hãi hùng khiếp vía, đần dần cô bình tĩnh lại, cúi đầu chăm chú dùng bữa.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, đúng là có chút xấu hổ.
Ánh mắt Lâm Nhược Du di chuyển, lại mở miệng ra: “Cậu Li, ngày hôm qua đấu thầu được anh giúp đỡ. Lúc đấu bán kết, mong rằng cậu Li sẽ lại ủng hộ nhiều hơn nữa…"
Không tốt!
Cái người phụ nữ ngu ngốc này, cô ta không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói à. Chẳng. lẽ cô ta không biết chuyện này là cấm kự của Quyển Giản Li sao?
Đúng như vậy, vẻ mặt Quyền Giản Li đột.
là con gái của ông ta. Mà lại đối đãi khác nhau như thế.
Một người thì nâng trong lòng bàn tay, nuông.
chiều, cưng chiều, ước gì có thể đem tất cả đồ tốt
trên thế giới đều đưa cho cô ta.
Mà đối với một đứa khác lại nhục mạ, vũ nhục, thậm chí ra tay đấm đá.
'Ha ha, thật sự là một người “bố” tốt.
"Láo xược!"
Lâm Nhược Du nổi giận gầm lên một tiếng, cầm chén nước trong tay lên, hất lên trên mặt Lâm Mặc Ca.
Cô ta sầm mặt lại, ánh mắt oán độc trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ca: “Cô không nhìn thấy tôi chính đang nói chuyện sao? Cô có tư cách gì mà cắt ngang? Đừng tưởng rằng hiện tại cậu Li cảm thấy hứng thú với cô thì cô thật sự có thể một bước lên trời, đúng là mơ mộng hão huyền!"
Giọt nước nhỏ xuống từng giọt trên gương mặt cô, áo sơ mi cũng nhanh chóng bị ướt hết.
Lâm Mặc Ca cười lạnh một tiếng, tràn đầy vẻ cười nhạo.
Lần này là nước à?
Lần trước là trà.
Người phụ nữ này nghiện hắt nước lên người cô rồi sao?
Cô nhớ kỹ lần trước rõ ràng đã nói, nếu như lại có lần tiếp theo, nhất định cô sẽ không tha thứ!
Xem ra, người phụ nữ này là đồ óc heo, vốn. không nhớ.
Cô cắn chặt răng, đưa tay, đang muốn cầm chén nước hắt trả lại. Thì đột nhiên người từ bên. cạnh đưa mấy tờ giấy khăn sang, đã ngừng động tác của cô lại.
"Lau trước đi, cẩn thận sinh bệnh…"
Cô dừng một chút, quay đầu, đón nhận ánh. mắt phức tạp kia. Từ đáy lòng cô hung hăng run lên, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
"Không cần…"
Cô không để ý đến khăn tay Lý Chí Minh đưa tới, quay đầu vọt vào nhà vệ sinh.
Cô làm sao quên được, bên người cô còn có Lý Chí Minh đang ngồi.
Cảnh mất mặt vừa rồi, cũng bị anh nhìn thấy hết.
Cô cũng không phải là lo lắng Lý Chí Minh sẽ nghĩ gì, mà là cô đột nhiên nghĩ đến một người khác, Vũ Thầi
Vừa rồi ánh mắt Lý Chí Minh nhìn cô, giống như đúc ánh mắt năm năm trước, lúc anh ta vội vã chạy tới, nói cho cô Vũ Thần muốn rời khỏi…
Trái tim đau đớn vô cùng.
Ký ức đã phủ đầy bụi ấy, khi nhìn ánh mắt của Lý Chí Minh lại lần nữa lặng yên không tiếng động mà tràn ra, cùng với bỉ thương vô cùng…
Cô dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh. táo lại một chút
Nước đọng trên áo sơ mi lại không sao, sau khi khô lại hẳn là sẽ không thấy được.
Lửa giận lúc đầu, hiện tại cũng bị giội tắt, cô không còn tâm trạng, cũng không còn tỉnh thần trả thù nữa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt trong gương tấm kia, cô nỗ lực giật giật khóe miệng.
Lâm Mặc Ca, không liên quan gì, mọi chuyện đã qua.
Người sống phải nhìn về phía trước, không phải sao?
Anh chỉ là người quen biết trước dây mà thôi, không cần quá để ý!
Cô hít sâu một hơi, chỉnh lại suy nghĩ thật tốt, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Bên trong hành lang u ám, lại nhìn thấy một. bóng người dựa vào trên vách tường, dường như đang chờ cô.
Coi như vừa rồi ở trong toilet, cô đã cho mình một liều thuốc trợ tim, thế nhưng khi nhìn thấy bóng đáng quen thuộc kia, cô vẫn không nhịn được sợ hãi một chút.
Lý Chí Minh ngẩng đầu nhìn đến cô, mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Lâm Mặc Ca."
Cô cắn nhẹ môi dưới, đi tới: “Ù, đã lâu không gấp."
Đúng vậy, lần từ biệt này đã là năm năm rối.
'Thế sự xoay vần, con người khi còn sống có. thể có mấy cái năm năm đây?
Cô mạnh mẽ giả bộ như bình tĩnh, không muốn bị anh ta nhìn ra sự bối rối, cô nhàn nhạt cười một tiếng:" Đi thôi, đừng để bọn họ chờ."
Giải thích xong, cô muốn đi sượt qua người, lại bị anh ta kéo cánh tay lại.
"Lâm Mặc Ca! Chẳng lẽ cô không tò mò, tại sao tôi phải vào Lâm thị? Vì cái gì mà đức hạnh của Lâm Nhược Du, lại vẫn muốn nhân nhượng đi theo bên người cô ta?
Lâm Mặc Cả khẽ mỉm cười, trong con ngươi. đen nhánh không nhìn ra ý nghĩ gì.
"Đây là cuộc sống của anh, đưa ra quyết định như vậy, nhất định có lý do của anh."
Có lẽ, cô ngẫm nghĩ lại, cô có biết một chú
Nhưng cô lại không thể tin được, cũng không muốn suy nghĩ.
Cho nên, dứt khoát lựa chọn làm như không thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.aowsdbzq9::before{content:attr(yxklztcjeo);}.kyjrebmn9::before{content:attr(ymjdzasorv);}img{max-width: 100%;}