• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.ts-k { display: none; }

"Đúng là thảm thật! Đi theo Tổng giám đốc Quyển của chúng ta mười năm, lãng phí cả thanh xuân tươi đẹp, đã thế còn chẳng được ai biết đến! Bây giờ cuối cùng cũng có dũng khí thừa nhận, Tổng giám đốc Quyền lại ngoại tình với người mới.."

"Haizzz, nói thật, tôi cảm thấy người phụ nữ này rất đáng thương. Ngôi sao lớn thì thế nào, không phải cuối cùng vẫn bị bỏ rơi đấy thôi!"

"Ù! Không ngờ Tổng giám đốc của chúng ta Tại lăng nhăng như vậy, thế mà còn chơi trò ngoại tình"

“Đúng vậy, đúng vậy! Cũng không biết con giáp thứ mười ba kia là ai mà có thể thu phục được 'Tổng giám đốc núi băng ngàn năm của chúng ta nữa!”

"“Trong video có quay được, nhưng người phụ nữ kia vẫn luôn trốn trong ngực Tổng giám đốc Quyển nên hoàn toàn không ặt.

“Có phải con gái nhà thị trưởng không?

Không phải cô ta là vợ chưa cưới của Tổng giám. đốc à?”

"Không phải đâu! Nghe nói đêm qua con gái của thị trưởng tham gia một sự kiện, căn bản không có mặt ở hiện trường. Thế nên kẻ thứ ba này là một người khác."

"Thật sao? Trời ạ, giới quyền quý đúng là loạn. thật."

"Đúng đói Cái vòng tròn vừa phức tạp vừa lắm drama kiểu này không hợp với loại người như. chúng ta đâu. Có khi chết thế nào cũng không biết ấy chứ!”

"Có điều Tổng giám đốc của chúng ta đúng là nhiều mặt thật, nhìn chẳng giống bình thường. chút nào."

"Khâm phục cái cô thứ ba kia ghê! Ẩm ï như vậy, đắc tội với cả con gái thị trưởng và đại minh tỉnh kia, sau này cô ta ăn đủ."

"Thôi đi, cái này đã là gì chứ! Kẻ thứ ba này có thể câu được Tổng giám đốc Quyền của chúng ta vào tay, chứng tỏ cô ta chẳng phải đèn cạn dầu gì. Sau này thế nào còn chưa chắc đâu?"'

Nghe thấy những lời đàm tiếu này, Lâm Mặc Ca có chút đở khóc đở cười.

Nếu Quyền Giản Li biết mình được nhân viên. hoan nghênh như vậy, không biết anh sẽ vui mừng hay tức giận nhỉ?

Nghĩ lại thì, chắc anh cũng chẳng thèm để tâm đâu!

"Đinh…"

Cửa thang máy mở ra, cô vội vàng bước vào.

Tuy ban nãy bọn họ đã nói, trong video không, quay được mặt được kẻ thứ ba kia, nhưng cô vẫn có tật giật mình.

Nếu để mọi người biết cô chính là kẻ thứ ba kia, hơn nữa còn bị oan uổng, e là sẽ cười đến rụng răng luôn nhỉ?

Lúc cô đến văn phòng, Quyền Giản Li đang cúi đầu xem tài liệu.

Anh đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng vô cảm như núi băng.

Trong đôi mắt sâu thẳm không hề có chút tình cảm nào.

Dưỡng như người cùng cô ôm hôn nồng nhiệt, cười nói vui vẻ hôm qua là một người hoàn toàn khác.

Sự tương phản to lớn này, cô nhìn thấy nhiều rồi nên cũng quen.

Có lẽ trong lòng anh tồn tại hai thái cực nhỉ?

Khi hai thân phận chuyển đổi, ngay cả anh cũng không biết khi nào là kiểu nào.

Bởi vì không có phân phó, cô bèn ngoan ngoãn nằm trên sô pha, không nói lời nào.

Cô lén ngắm nhìn đáng vẻ làm việc anh, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Hai người như có ăn ý mà không ai nói lời nào, càng không để cập đến chuyện xảy ra hôm qua, cả văn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt.

Thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Mặc Ca đột bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, bèn móc quyển sổ nhỏ ra rồi vội vàng viết gì đó.

Trong phòng trợ lý, Anna sững sờ nhìn đơn xin từ chức trên bàn.

Cô ta ngước mắt lên, trong đôi mắt được trang. điểm tỉnh xảo lóe lên một tia sáng:

'“Thư ký Lâm, cô làm gì vậy? Cô là người do ông cụ mời tới, nếu cô muốn từ chức thì cũng nên đi tìm ông cụ chứ Tôi chỉ là một thư ký nhỏ, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Cô làm thế này thì khác gì đang làm khó tôi?”

Lâm Mặc Ca ngại ngùng mỉm cười: "Cô tùy tiện phê duyệt một cái rồi giao cho Tổng giám đốc Quyền là được rồi. Cô không cần lo lắng chỗ ông cụ bên kia đâu."

“Thật sao? Cô đừng hại tôi đấy!”

Ánh mắt Anna đầy hoài nghỉ.

Cô ta không muốn vì người phụ nữ này mà bị kẹp ở giữa Tổng giám đốc Quyền và ông cụ, từ đó rước họa vào thân.

“Yên tâm, tuyệt đối không có vấn để!”

Lâm Mặc Ca vỗ ngực, vẻ mặt chính đáng Nhân lúc Anna ngây người, cô vội vàng chuồn đi.

Vốn còn nghĩ sau này có cơ hội sẽ trả thù một chút, trả lại những uất ức mà Anna đã làm với mình.

Nhưng hiện giờ cô đã không còn cơ hội nữa rồi!

Cô không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

Có vui mừng vì được tự đo, nhưng cũng thoáng hơi mất mát.

Sau khi quay về văn phòng, cô lại im lặng làm ổ trên sô pha.

Bởi vì yên tĩnh quá mức khiến cô buồn ngủ.

Đọc xong phần tại liệu cuối cùng, Quyển Giản Li duỗi thẳng lưng, vừa xoa ấn đường nhức mỏi vừa thở đài một hơi.

Anh liếc mắt một cái, nhìn thấy người đang vùi mình trên sô pha.

Dáng vẻ cuộn tròn giống như một chú mèo. lười biếng.

Đáy mắt hơi mềm mại.

Cuối cùng cũng chịu đựng đến giờ tan làm, Lâm Mặc Ca lén nghiêng đầu, ngáp một cái.

Thử hỏi có ai giống như cô không? Ngay cả đi làm cũng thoải mái như vậy?

Rõ ràng là đến công ty nghỉ trưa mài

Đã tới giờ tan làm, nhưng cô lại không thấy Quyền Giản Li đâu.

Chẳng lẽ người kia ra ngoài trong lúc cô đang, ngủ ư?

Cô định đi hỏi Anna về lịch trình của anh, lại phát hiện Anna cũng không có ở phòng trợ lý, xem ra đã tan tầm về nhà từ lâu.

Nghĩ lại thì, anh không có ở đây, chẳng phải càng tốt hơn à?

Nếu anh ở đây, không biết sẽ làm khó cô thế nào nữa.

Chỉ bằng thừa địp này chuồn thẳng luôn!

Dù sao thời hạn hợp đồng đã hết, hiện giờ cô là người tự do.

Nghĩ đến hôm nay có thể cùng mẹ và Nguyệt Nhỉ ăn cơm tối, tâm trạng của cô bổng trở nên hân hoan.

Cô nhảy khỏi ghế sô pha, tâm trạng tốt đến bùng nổ.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi công ty, lúc này mặt trời đã lặn, cái oi bức giữa trưa cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Chiếu xuống người rất ấm áp và thoải mái.

Cô quay đầu nhìn cao ốc Quyền thị tráng lệ, trong lòng thoáng cảm thấy trống rồng.

Lúc còn ở đây, cô muốn trốn đi biết nhường nào.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng chạy ra được thì lại cảm thấy hơi lưu luyến.

Con người đúng là một sinh vật tham lam!

Nhưng vừa nghĩ có thể lập tức nhìn thấy Nguyệt Nhi, chút phiển muộn trong lòng cũng bay biến sạch.

Cô bước nhanh đến trạm xe buýt, chờ xe về nhà.

Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra rồi gõ xuống mấy chữ.

"Một tuần ước hẹn, tôi thắng. Ông cụ bên kia. giao cho anh, tôi đã đưa đơn từ chức cho Anna rồi. Cảm ơn anh đã chăm sóc trong thời gian qua, tạm biệt!”

Sau khi gõ xong, cô hít sâu một hơi, gửi qua cho Quyền Giản Li.

Ít nhất cũng phải thông báo cho anh một tiếng, đây là lễ phép cơ bản nhất

Cô cất điện thoại rồi chậm rãi thở ra một hơi. Bất kể lúc trước đã xảy ra chuyện gì, khuất nhục cũng tốt, mập mờ cũng được.

Cuối cùng mỗi người đều yên ổn, từ nay về sau không còn liên quan tới nhau nữa.

Đàn ông giống như anh vốn là kịch độc, cô hoàn toàn không thể chạm vào..

Cô gắng lên tỉnh thần rồi nở nụ cười.

Lâm Mặc Ca, phải cố lên!

Sau này tự do rồi!
Sẽ có một người tốt hơn chờ mày đấy! Thế nhưng nụ cười kia đột nhiên cứng đờ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương.

Bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng. bên kia đường.

Dáng người anh ta cao ngất, mặc một chiếc hoodie màu trắng, đưới mái tóc ngắn gọn gàng là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.

Khí chất trên người toát ra khiến người qua đường thỉnh thoảng phải ghé mắt quan sát.

Trái tim cô bỗng co lại. Cô muốn há miệng gọi anh ta, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cổ họng nhưbi thứ gì đó chặn lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Là anh ấy! Thật sự là anh ấy!

Cả đời này cô cũng không bao giờ quên khuôn mặt như trắng sáng kia.

Giống như năm năm trước, khuôn mặt anh ấy càng ngày càng đẹp hơn.

Cho dù là rũ mắt nhìn điện thoại cũng giống như ánh mặt trời, mê hoặc tầm mắt của cô.

Cô không nhịn được mà cất bước về phía người kia.

Cách một vạch kẻ qua đường, lại giống như cách hai thế giới.

Một chiếc xe thể thao màu xám chạy tới với tốc độ cực nhanh, sau đó đừng lại trước mặt người đàn ông áo trắng kia.

Con ngươi cô co rụt lại, người lái xe kia chính là Lý Chí Minh, người mà cô đã gặp ở nhà ăn hôm đó.

Người đàn ông áo trắng ngước mắt nở nụ cười,

sau đó chui vào xe.

Để lại một tàn ảnh, chiếc xe thể thao màu xám nghênh ngang rời đi

Trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

"Không… Vũ Thần… Chờ một chút…"

Cuối cùng cô cũng thốt lên thành lời.

Nhưng bóng xe kia đã sớm biến mất rồi!

Nước mắt tràn ra trong nháy mắt.

Làm ướt hai gò má.

Vũ Thần, thật sự là anh ấy!

Cô vốn tưởng rằng mình đã chôn vùi thiếu niên tựa như ánh mặt trời kia cùng với tên của anh ấy tận sâu đưới đáy lòng từ lâu.

Không ngờ chỉ một cái liếc vội đã đễ đàng mở ra trái tim phủ bụi đã lâu, cũng đánh tan mọi phòng bị của cô.

Hóa ra cô thật sự rất muốn gặp anh ấy đến vậy.

Cô đứng ở nơi anh ấy vừa đứng, khóc không thành tiếng.

Sức lực trên người như bị rút sạch, trái tim đau đến co rút.

Người đi bộ đi tới đi lui trên vạch kẻ đường.

Trên đường, những chiếc xe qua lại không. dứt.

Cô không tìm được bóng đáng quen thuộc kia nữa.

Năm năm trước, cô đã bỏ lỡ chàng thiếu niên ấy.

Hôm nay, cô lại bỏ lỡ cơ duyên gặp lại.

Có phải ông trời cố ý đùa giỡn với cô không?

Cho cô một ít hy vọng, sau đó lại đánh nát hy vọng ấy thành trăm mảnh.

Cũng không biết cô đứng khóc bao lâu, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.

Cuối cùng ánh đèn rực rỡ cũng sáng lên.

Cô lau khô gò má ướt đâm, nhấc bắp chân cứng đờ, bước từng bước đi về nhà.

"Két…"Tiếng phanh gấp chói tai xuyên qua màng, nhĩ.

Ngay sau đó, một chiếc xe tải màu đen dừng bên cạnh cô. Một giây sau, mấy người đàn ông xa lạ bước xuống, không để cô kịp phản ứng đã lôi thẳng cô lên xe.

"Cứu mạng… Cứu… A a…"

Cô vừa hét lên một tiếng đã bị bịt kín miệng, tiếp đó lại có người trói chặt hai tay cô lại.

Ngay sau đó, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Toàn bộ quá trình không quá một phút.

Con đường khôi phục lại vẻ yên tĩnh, không một ai để ý tới cảnh tượng nguy hiểm ban nãy.

Lúc này, nhà tổ của họ Quyển.

Ông cụ Quyền tươi cười, nói chuyện vui vẻ, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng toát lên vẻ vui sướng khó kìm nén.

Bà ba Ngô Ngọc Khiết quay đầu nhìn ông một cái, cũng cười theo.

Từ sáng sớm ông cụ đã cười không ngớt.

Nhiều năm như vậy, hôm nay là ngày ông cụ cười nhiều nhất

Sao có thể khiến người ta không kinh ngạc được chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.hocsiyur8::before{content:attr(qgtvbkoizp);}.eujsgvta8::before{content:attr(aldkibwjhr);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK