• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trước còn âm u mây mù, thế mà mấy ngày nay trời lại nắng chang chang.

Ánh nắng vàng chiếu vào những cây hoa anh đào trắng hồng, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt vời.

Cũng vì nắng quá nồng, mà dường như đã làm lên men những cánh hoa kia.

Cả bầu không khí tràn ngập sự ngọt ngào.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại hoàn toàn không để ý đến vẻ đẹp hiếm có này.

Thay vào đó, cô bước đi vội vã, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.

Thậm chí gần như muốn khóc.

Đầu tóc hơi bù xù, sắc mặt hốc hác, có thể thấy được, cả đêm hôm qua cô không ngủ.

“Làm phiền cô rồi, nếu có tin tức gì phiền cô gọi điện thoại cho tôi, được chứ?”

“Được, cô cũng đừng lo lắng quá, đứa trẻ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu… Nguyệt Nhi lanh lợi như vậy, nói không chừng chạy đi đâu chơi rồi…”

“Ừm, hi vọng là vậy…”

Sau khi tạm biệt giáo viên mẫu giáo, vẻ mặt của cô lại trở nên nhợt nhạt hơn.

Đến lời an ủi của cô giáo, cô cũng chẳng nghe lọt tai.

Không ở trường mẫu giáo, thì nó còn ở đâu chứ?

Cô giáo nói, hôm qua sau khi tan học, Nguyệt Nhi tự đi về nhà như bình thường.

Vốn đường về không xa nên Nguyệt Nhi luôn tự đi về.

Nhưng mà, cả đêm hôm qua, vẫn không thấy bóng dáng của Nguyệt Nhi đâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK