• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.ts-b { display: none; }

Cũng khó trách ông lại vui vẻ như vậy, tất cả tin tức sáng hôm nay đều xoay quanh chủ để nóng. hổi ngày hôm qua.

Siêu sao quốc tế Bạch Nhược Tuyết chia tay với bạn trai mười năm, người thứ ba bí ẩn âm thầm chia rẽ.

Từ sau khi nhìn thấy tin tức đó, ông cụ đã cười toe toét.

Mười năm rồi, cuối cùng ông cũng nhổ được cái gai của ả đàn bà kia cắm trong lòng thằng hai rồi.

Cơn tích tụ trong lòng suốt mười năm, cuối cùng cũng được trút bỏ.

Đây chính là chuyện vui lớn nhất trong năm nay.

Huống chỉ chuyện này còn do một tay Lâm Mặc Ca gây ra, đó chính là thư ký mà đích thân ông đã lựa chọn.

Điều này chẳng phải đã chứng minh ông cụ có mắt nhìn người à?

“Thật sự không ngờ, cái cô Lâm Mặc Ca kia còn. có tài như vậy.

Có thể âm thầm động tay động chân trong hội đấu thầu ở Tuyết Thành, làm thằng hai tức gï đến nổi trận lôi đình.

Lần này, thế mà lại trực tiếp chia rẽ được. người phụ nữ họ Bạch kia và thằng hai, có thể nói là quá cao tay.

Sau khi xong chuyện, nhất định phải khen thưởng cô cho ra trò mới được.

Nghĩ tới đây, trong lòng ông không khỏi càng. thêm sung sướng, chỉ ước gì có thể lập tức thưởng, cho Lâm Mặc Ca một khoản để cô cùng chung vui với mình.

'Nhìn ông cụ luôn luôn nghiêm túc thế mà lại vui vẻ như vậy, Ngô Ngọc Khiết cũng chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, quay đầu bắt chuyện với người ngồi bên cạnh.

“Giai Thiến, ăn nhiều lên cháu, hôm nay tâm trạng ông cụ rất tốt, có làm cháu sợ không?”

An Giai Thiến nở nụ cười dịu ngoan: “Ngày nào bác Quyển cũng vui vẻ như vậy mới tốt chứ ạ, người ta nói cười một cái trẻ ra mười tuổi, bác phải

cười nhiều một chút mới tốt…”

“Ha ha, Giai Thiến biết nói chuyện quá, ăn nhiều lên cháu…”

Ông cụ nghe thế thì vui như mở cờ trong bụng, tự gắp thức ăn cho An Giai Thiến.

“Giản Li, anh cũng ăn nhiều lên một chút, đạo này anh bận rộn, trông ốm hẳn ra…”

An Giai Thiến săn sóc gắp thức ăn cho Quyền Giản Li, nhưng anh cũng chẳng buồn ngó ngàng.

Vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời.

An Giai Thiến lúng túng cười cười, cúi đầu dè dặt ăn cơm, lại không nhịn được len lén liếc anh. vài lần.

Thờ ơ với cô ta thì đã sao?

Cô ta có nhiều thời gian và kiên nhẫn, đợi đến khi anh chấp nhận lấy cô ta.

Tin tức trên thời sự, cô ta đã biết từ lâu.

Người thứ ba gì gì đó, cô ta chẳng thèm bận tâm.

Cái cô ta để ý chính là nữ ngôi sao bị vứt bỏ kia. Thì ra người phụ nữ đó mới là người anh giấu trong lòng suốt bao lâu nay.

Nhưng bây giờ, đến cả người phụ nữ quan trọng nhất cũng bị anh vứt bỏ rồi, vậy chẳng phải cơ hội của cô ta sẽ nhiều thêm một phần đấy à?

Nói đến cùng, còn phải cảm ơn kẻ thứ ba kia giúp cô ta loại bỏ bớt một kẻ thù khó đối phó nhất.

“Giai Thiến này, sau này có thời gian thì nhớ đến chơi thường xuyên, muốn ăn cái gì thì đì sẽ dặn nhà bếp nấu nhiều thêm một chút.

Ngô Ngọc Khiết cười nói.

“Cảm ơn dì Ngọc Khiết, vậy sau này cháu phải thường xuyên đến làm phiền dì rồi."

Ngô Ngọc Khiết kéo cánh tay cô ta, thân thiết nói: “Nói cái gì mà quấy rầy chứ, ngược lại mới đúng, cứ kêu cháu đến nói chuyện với hai ông bà già này, đì cũng có hơi ngại… Người già rồi, trái lại thích mấy chuyện mới mẻ ở bên ngoài.”

Hai người phụ nữ nói chuyện vui vẻ, ông cụ Quyền thì vui một mình.

'Trên bàn cơm, chỉ có chỗ ngồi của Quyền Giản Li là vẫn lạnh lẽo giống như mùa đông giá tét.

Đến cả không khí xung quanh cũng sắp bị ngưng tụ.

Nhưng mà, ông cụ nhìn đáng vẻ này của anh thì lại càng vui sướng.

Hai bố con giống như có thù oán sâu nặng, thằng hai càng bực bội thì ông lại càng vui vẻ.

Bữa cơm này kết thúc trong trạng thái cực kỳ quái đị.

“Giai Thiến à, người trẻ các cháu chẳng phải rất thích xem phim điện ảnh gì đó sao? Một lát nữa để thằng hai đẫn cháu đi đạo.”

Ông cụ Quyền còn chưa nói đứt lời, Quyền Giản Li đã buông luôn đũa xuống.

Vẻ mặt vẫn sầm sì, anh nặng nể nói: “Tôi còn có việc, về trước đây.”

Nói xong, anh chẳng màng đến sắc mặt của ông cụ, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.

“Đứng lại!”

Trên gương mặt vừa rồi còn đầy ắp ý cười của ông cụ Quyền lập tức bốc lên lửa giận: “Mày không thể đi chơi với Giai Thiến thêm một chút à?

Công ty còn có chuyện gì cần một Tổng giám đốc như mày phải tự ra mặt?”

An Giai Thiến im lặng nhìn Quyền Giản Li, trong đôi mắt được trang điểm khéo léo lộ vẻ mong chờ.

Nhưng từ đầu đến cuối, Quyền Giản Li đến cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ta, coi cô ta như không khí.

“Kêu tôi về nhà ăn cơm, bây giờ đã ăn xong rồi, đừng được voi đòi tiên!”

““Hỗn láo!”

Ông cụ Quyển tức giận đến dựng râu trừng mắt, hai mắt trợn trừng, đập bàn một cái thật nặng nề: “Mày đám nói cái câu được voi đòi tiên này với ông già của mày à? Còn biết trên biết dưới nữa không!”

Vẻ mặt của Quyền Giản Li vẫn bình tĩnh, không hề rung động.

Dường như trong mắt anh, ông cụ đang tức sùi bọt mép kia chỉ là một người xa lạ, không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Cái này còn phải cảm ơn phương pháp giáo dục của ông đấy.”

“Nghiệp chướng! Mày nhất định phải chọc tao tức chết mới vừa lòng đúng không?”

Ông cụ tức giận đến run cả tay, mặt mày đỏ bừng.

Ngô Ngọc Khiết vội vàng nắm tay ông an ủi Ông, bác sĩ nói ông không được tức giận. Ông cũng đừng ép Giản Li nữa, dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng nó cũng khó chịu.”

Nghe câu này, cơn giận của ông cụ Quyền lập tức tiêu tan không ít.

Đúng vậy, mới vừa cắt đứt một mối tình mười năm, tâm trạng của anh chắc chắn không thể tốt được, cho nên nói chuyện cũng hơi khó nghe một chút.

Nể tình chuyện này, hôm nay bỏ qua cho anh cũng được.

Ông lập tức hừ lạnh, quay mặt qua chỗ khác.

" Giản Li à, hôm nay cháu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi nhé, tính tính bố cháu nóng nảy, cháu cũng đừng để bụng.”

Ngô Ngọc Khiết cười nói.

Quyển Giản Li thoáng nhíu mày, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt càng thêm lạnh lẽo.

Anh im lặng, quay người bỏ di.

“Giai Thiến, để cháu chê cười rồi, thật ra tính tình của thằng bé Giản Li này là như vậy, nhưng. bản chất vẫn rất hiền lành.”

Ngô Ngọc Khiết cũng không biết nên nói cái gì.

An Giai Thiến cười một tiếng, cầm tay bà ta nói: “Dì Ngọc Khiết, cháu biết hết mà, đạo này cháu vừa học được một bài nhạc, hay là để cháu đàn cho đì nghe nhé?”

'“Thật sao? Được, được.” Ngô Ngọc Khiết cười cười biết ơn, quay đầu nhìn ông cụ: chúng ta có phúc được nghe nhạc rồi.”

Nói xong, bèn kéo An Giai Thiến đi về phía. phòng khách.

An Giai Thiến nở nụ cười xinh đẹp trên mặt, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cổng lớn.

Chỗ đó là một mảnh đen kịt, cái người mà cô ta mong mỏi đã không thấy bóng dáng.

Bóng đêm dần dày đặc, dòng xe cộ trên đường. lớn vẫn còn đông nghịt, qua lại không dứt.

Trong một căn nhà xưởng cũ bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố, váng vẻ im lìm, không một bóng người.

Dường như, đã bị bỏ hoang từ lâu lắm rồi.

Lát sau, có một xe tải màu đen chạy đến từ trong bóng đêm, dừng lại trước cổng nhà xưởng.

Hai tay Lâm Mặc Ca bị trói lại đằng sau lưng, trên miệng bị đán băng keo, đôi mắt cũng bị vải che lại, nằm co ro trên xe run rẩy.

Cô cố gắng muốn nhớ rõ lộ trình của chiếc xe, nhưng bởi vì trước mặt tối thui, nên dần dần cũng mất đi nhận thức chính xác.

Xe vừa đừng lại, cô đã bị hai người đàn ông, kéo xuống từ trên xe, sau đó lập tức nghe được tiếng cửa sắt mở ra.

Sau đó, cô bị lôi kéo đi qua mặt đường cứng ngắc, rồi “soạt” một tiếng, cơ thể cô bị đẩy một cái, suýt nữa đã té ngã xuống đất.

“Anh Long! Đã dẫn người đến rồi!”

"Thả cô ta ra!”

Vừa nói dứt lời, miếng vải đen trên đầu cô lập tức bị kéo xuống, sợi đây trên tay cũng được nới lỏng ra.

Tự tay xé miếng băng keo trên miệng xuống, bởi vì đán quá chặt, cô đau đến ứa cả nước mắt.

Lúc này, cô mới nhìn rõ chỗ mình đang đứng, là ở bên trong một căn nhà xưởng trống trải.

Trên mặt đất còn có mấy cục gạch và sắt vụn bỏ đi nằm tán loạn khắp nơi, bụi bặm đầy đất, rõ ràng đã lâu rồi chưa có người đến.

Mà trên chiếc ghế ở đối diện cô, có một người đàn ông vóc đáng cao lớn, làn da ngăm đen đang, ngồi ở đó, trên cánh tay có xăm hình, thoạt nhìn lại càng thêm hung thần ác sát.

Người này ắt hẳn là người được gọi là anh Long rồi?

Nhưng cô lại không hề quen.

Bên cạnh anh Long còn có một người đàn ông đang quỳ, cô lia mắt nhìn sang, lúc nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn đó, trái tìm khẽ giật thốt.

Lâm Quảng Đường?

Sao lại là ông ta?

“Ha ha, Lâm Quảng Đường, ông nói xem, nhìn ông như con gấu thế kia, vậy mà hai cô con gái đều mảnh mai xinh đẹp nhỉ?”

Anh Long nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Lâm. Quảng Đường, dáng vẻ rất lưu manh.

Lâm Quảng Đường nơm nớp lo sợ, run rẩy chỉ vào Lâm Mặc Ca, nói : “Anh Long, đều là tại con nhỏ bất hiếu này, là nó hại tôi! Bố nợ con trả, tôi còn thiếu anh năm mươi triệu, anh cứ đi đòi nó, nó chắc chắn có cách! Xin anh thông cảm, thả vợ và con gái tôi ra, bọn họ không biết gì cả, bọn họ vô tội mà.”

Trong lòng Lâm Mặc Ca lập tức hiểu ra, thì ra là muốn bắt cô đến trả nợ.

Hèn gì, cô vô duyên vô cớ bị bắt cóc.

Thì ra Lâm Quảng Đường mới là kẻ chủ mưu.

Cùng là con gái của ông ta, nhưng thân phận lại khác xa một trời một vực.

Lâm Nhược Du được che chở nâng niu, cao cao tại thượng.

Mà cô thì bị kéo ra chịu tội thay, làm con cờ thế mạng.

Đãi ngộ này thật sự “tốt” đến mức khiến người ta lạnh lẽo tim gan.

'“Tôi nghĩ các người đã bắt nhầm người rồi, tôi cũng không biết người đàn ông này là ai.” Cô lạnh lùng nói, không thèm nhìn Lâm Quảng Đường lấy một cái.

"Ồ? Chuyện này thật thú vị!”

Anh Long cười lạnh một tiếng, vẻ mặt trở nên dữ tợn, giây tiếp theo, gã ta đạp mạnh vào ngực Lâm Quảng Đường, làm ông ta đau đớn đến gào khóc inh ỏi.

"Lâm Quảng Đường! Rốt cuộc chuyện này là sao? Dám lấy đồ giả đến lừa tao à! Tao thấy mày. chán sống rồi nhỉ!

Quả thực là kẻ phạm tội quen thói giết người không chớp mắt, ánh mắt tức giận đó khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi.

Lâm Quảng Đường sợ đến mức bất chấp cơn đau trên người, vội vàng nhổm dậy quỳ trên đất, đau khổ cầu xin.

“Anh Long, những gì tôi nói đều là thật, là con điếm này nói dối để lừa gạt anh! Vợ và con gái tôi đều nằm trong tay anh rồi, sao tôi dám gạt anh chứ? Anh Long, anh nhất định phải tin tưởng tôi."

Anh Long nhìn đáng vẻ sợ hãi đó của ông ta, không giống như là nói đối.

Gã ta lại quay sang nhìn Lâm Mặc Ca với vẻ mặt hung hãn, khóe miệng nhếch lên, tỏa ra vẻ nguy hiểm.

“Cô gái này, tôi khuyên cô nên ăn ngay nói thật, mắc công lại phải chịu đau khổi Tôi thực sự có chút không nỡra tay với gương mặt xinh đẹp như thế này đâu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.evahywgu6::before{content:attr(wthkdxpogy);}.ojzrentu6::before{content:attr(qwytgmfupb);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK