Sau khi tạm biệt ông cụ, cô vội vã chạy tới công ty.
Cô vốn đang định ngả bài với ông cụ.
Nhưng chưa kịp nói đã có một nhiệm vụ khác không thể hiểu nổi.
Bảo cô chia rẽ Quyền Giản Li và Bạch Nhược Tuyết kia.
Với bản lĩnh của cô?
Haha.
Không khéo chỉ có đường chết thôi ý.
Nhưng tất cả những gì có liên quan đến việc đấu thầu thành phố Tuyết đều có thể làm anh tức giận, nếu thật sự liên lụy đến người phụ nữ kia thì chắc chắn anh sẽ giết cô.
Rốt cuộc thì anh dụng tâm như vậy là để che giấu người phụ nữ kia không phải tư ?
Đủ để chứng minh người phụ nữ kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh?
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng vứt những suy nghĩ linh tinh này ra sau đầu.
Nếu chỗ ông cụ không để cô đi thì cô chỉ có thể đặt hy vọng lên giao ước của mình với Quyển Giản Li.
Hôm nay đã là ngày thứ năm.
Chỉ cần có thể cố gắng thêm ba ngày nữa thôi là cô có thể tự do rồi.
Tránh xa sài lang hổ báo, những quỷ kế âm hiểm.
Đinh.
Cửa thang máy mở, cô lại hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, bước trên đôi giày cao gót ra ngoài.
Rất hiếm khi Anna không đợi ở bên ngoài để làm khó cô, việc này khiến cô hơi ngạc nhiên.
Đến cửa văn phòng, đang định mở cửa bước vào thì cô đột nhiên dừng lại sau đó giơ tay gõ cửa.
Cô không quên điều cấm kị của Quyền Giản Li.
Nhưng Quyền Giản Li lại không bảo cô vào.
Cô cũng không dám tự tiện xông vào, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa ngoan ngoãn chờ, dường như có thể nghe thấy tiếng gọi điện thoại.
“Thêm người đi tìm! Nhớ rõ không được kinh động đến truyền thông và cảnh sát!”
Cô khẽ cau mày, anh đang tìm gì?
Cúp điện thoại, sắc mặt của anh lại càng thêm lạnh nhạt, nhìn thoáng qua cửa, trầm giọng nói: " Vào đi.”
Giọng nói lạnh lùng làm cô run lên.
Có lẽ hôm qua thật sự bị anh làm cho sợ hãi nên bây giờ nghe thấy giọng của anh cô cũng hơi hoảng sợ.
'Đẩy cửa vào, cô bắt gặp ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của anh, lui về phía sau một bước theo bản năng, muốn cách xa anh hơn nữa.
Quyển Giản Li nhướng mày, nhìn đồng hồ: " Đến muộn hai phút, đây là thái độ làm việc của cô?”
“Tôi tới được một lúc rồi… Anh… Đang nghe điện thoại, nên không để ý tôi…”
Cô nhỏ giọng giải thích, nếu vừa rồi cô tiến vào ngay thì đã đến kịp. "Ồ? Vậy nên bây giờ cô đang kiếm cớ, cô nghĩ ngờ phán đoán của tôi?"
Đôi mắt anh âm trầm, sắc mặt lạnh đi.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức lạnh như băng làm cho tim cô run lên, ký ức ngày hôm qua lại lóe lên khiến cô mất đi tinh thần chiến đấu.
Cô vâng dạ hết sức cẩn thận: “Xin lỗi giám đốc Quyền, tôi không có ý đó…”
“Vậy thì có ý gì?”
Sắc mặt của anh vẫn lạnh như băng, giọng nói như mây trắng trôi nổi trên trời, không có trọng. lượng.
Nhưng chính giọng điệu như vậy lọt vào tai
lại giống như kể dao bên cổ, tìm gan run lên.
“Xin lỗi, tôi…Tôi đến muộn, anh cứ việc trách phạt…”
Cô hoảng loạn.
Bối rối đến mức hơi khinh thường bản thân, thằng nhãi lại không phải hổ, cũng không phải sư tử, sao cô lại sợ anh đến vậy?
Nhưng sự sợ hãi của cô không phải do người trước mặt mạnh mẽ hay đáng sợ thế nào, mà là bóng ma tâm lý, một khi hình thành thì rất khó để thay đổi
Anh hừ lạnh, giọng điệu ngả ngớn: “Trách phạt? Vậy cô muốn… Phạt thế nào?”
Rầm.
Vì quá lo lắng nên cô nuốt nước miếng.
“Phạt tôi quét đọn, đúng rồi tôi đi lau hành lang! Quỳ xuống lau…”
Dứt lời, anh còn chưa kịp đồng ý cô đã lao ra ngoài.
Năm phút sau, cô cầm miếng vải quỳ ở hành lang, lau rất cần cù chăm chỉ, thái độ nghiêm túc.
Dù trán có toát mồ hôi cô cũng bất chấp lau tiếp.
Thật ra cô thấy áy náy với việc bản thiết kế.
Lúc ấy là vì cứu Nguyệt Nhi nên dưới tình thế cấp bách cô mới liều mạng.
Nhưng cuối cùng cô cũng không bỏ mặc lương. tâm của mình được, sai là sai, việc này ảnh hưởng, rất lớn tới công ty.
Vậy nên làm những việc này mới có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn, coi như đền bù một chút.
Quyền Giản Li đứng trong vẫn phòng, nhìn bóng đáng chăm chỉ bên ngoài qua cửa kính, khẽ cau mày.
Việc hôm qua đã xong rồi.
Cô cũng phải trả một cái giá tương ứng.
Mặc dù anh vẫn tức giận nhưng cũng sẽ không vì thế mà làm khó cô.
Về sau chỉ cần cô làm tròn bổn phận không chạm đến điểm mấu chốt của anh là được, tất nhiên là không đáng để anh so đo nữa.
Nhưng có vẻ như cô thật sự sợ hãi.
Nếu không thì một người luôn giương nanh múa vuốt như sư tử nhỏ sẽ không nơm nớp lo sợ, cẩn thận như vậy.
Xem ra người phụ nữ này cũng có nhược điểm.
Anh vẫn đang mải ngắm, Nhạc Dũng đẩy cửa vào
"Ngài Li, vẫn chưa tìm được! Phu nhân đã sợ hãi ngất đi, trong nhà cũng gà chó không yên…"
“Lại tăng thêm người đi! Tìm thật kỹ, nhất định phải tìm được trước khi trời tối!”
Sắc mặt Quyền Giản Li âm trầm đến đáng sợ, dù anh không quan tâm đứa bé kia nhưng đó cũng là con của anh.
Hơn nữa bây giờ bên ngoài loạn đến vậy, nếu có người cố ý thì…
Anh không dám nghĩ đến hậu quả.
Cho tới bây giờ, anh chưa từng công bố Vũ Hàn với bên ngoài, ngoài bên ngoại nhà họ Quyền thì không ai biết anh có một đứa con trai là Vũ Hàn.
Chỉ sợ chuyện như này đã xảy ra.
Lần trước thằng bé trốn khỏi nhà, nhưng lần này không có lý do gì để nó bỏ nhà đi…
“Vâng thưa ngài Li!”
Nhạc Dũng đang muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới một việc, do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Ngài Li, mai là tiệc sinh nhật của cô Bạch…”
“Cứ như bình thường đi.”
Anh nhẹ nhàng nói câu này, nhưng lại vô thức nhíu mày.
Nhạc Dũng nhìn ánh mắt của ông chủ, sau đó lại âm thỏi: “Vậy thì ngài Lí… Ngài có đi hay không?”
Anh ta thật sự không đoán nổi tâm tư của ngài Li nhưng bên cô Bạch lại hỏi.
'Vậy nên chỉ có thể cả gan hỏi một câu.
Anh khẽ cau mày nhìn bóng đáng đang chăm chỉ như người giúp việc ở ngoài cửa, khẽ gật đầu: « ù"
“Ngài Li, tôi đã biết, tôi đi tìm cậu chủ nhỏ trước…”
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác thì Nhạc Dũng mới vui vẻ rời đi.
Khi đi qua hành lang còn suýt chút nữa trượt chân
Không thể không nói, thư ký Lâm lau sàn rất bóng.
Ba tiếng sau, Lâm Mặc Ca mệt sắp chết, nằm. liệt trên sofa giả làm xác chết.
Vì muốn thể hiện thật tốt mà sau khi lau hành
lang xong cô còn lau cả văn phòng, bây giờ cánh tay như sắp đứt lìa.
Đầu gối cũng vừa chạm đã đau, hình như cô quỳ lâu quá rồi.
Thật không hiểu nổi, ngày xưa những nha hoàn hay người hầu gì đó hở tí là quỳ xuống, không lẽ đầu gối làm bằng sắt?
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy thư thái là Quyền Giản Li không còn làm khó cô nữa.
Hình như có việc gì đó rất quan trọng.
Hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác..
Hơn nữa sắc mặt cũng thối muốn chết.
Khiến cô không đám làm ồn.
Chỉ sợ mình lại chọc giận vị sát thần này.
Nhưng nhìn bộ dạng vội vàng vừa rồi của 'Nhạc Dũng thì có vẻ anh ta rất vôi.
Chẳng lẽ nhà họ Quyền xảy ra chuyện rồi?
Nhưng sáng nay cô vừa mới gặp ông cụ Quyền, cũng không nghe nói gì.
Hay là… Về người phụ nữ kia?
Người có thể khiến Quyền Giản Li gây ra động, tĩnh lớn thế này chắc cũng chỉ có người phụ nữ. kia?
Cô lại hơi đau lòng, vội vàng nghĩ sang chuyện khác.
Vừa nhìn về phí Quyền Giản Li, nhưng ai ngờ lại chạm mắt với anh.
Cô sợ đến mức hãi hồn, nhanh chóng lùi về Sofa.
Sau khi cúp điện thoại, mày lại càng nhíu chặt hơn.
Đã phái rất nhiều người đi tìm, nơi nào có khả năng cao thì cũng đã tìm, nhưng lại không có chút manh mối nào cả.
Rốt cuộc thằng nhóc này chạy đi đâu?
Nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn trên sofa như mèo lười, con ngươi anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài với tôi.”
Lâm Mặc Ca đang ở giả chết đột nhiên hoảng sợ.
“Hả? Đi đâu?”
Cô vừa mới làm cu li xong, được chứ, toàn thân đau nhức nên cô không muốn cử động chút nào.
Hơn nữa đi ra ngoài với người này thì cô sẽ có bóng ma tâm lý mất.
Không muốn!
Nhưnganh không quan tâm đến suy nghĩ của cô, chỉ nói một câu: “Tìm người!”
Lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.
Khuôn mặt vô cảm như một tác phẩm điêu khắc biết đi.
Lâm Mặc Ca bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể thành thật theo sau.
Bây giờ cô không có quyền lên tiếng trước mặt người đàn ông nào.
“Hẹn gặp lại cô giáo!”
“Hẹn gặp lại Nguyệt Nhi! Con phải ngoan ngoãn về nhà nha.”
“Vâng!”
Vũ Hàn ngoan ngoãn chào tạm biệt cô giáo, đeo cặp sách nhỏ về nhà.
Cả ngày ở bên những bạn nhỏ ngây thơ đó, mặc dù hơi buồn tẻ nhưng cậu lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Nghĩ đến việc gặp lại mẹ sau khi về nhà, trái tim bé nhỏ lại ngập tràn hạnh phúc.
Đây là cuộc sống mà cậu muốn, khác gia cuộc sống sung túc của nhà họ Quyển.
Nếu có thể, cậu thà sống như thế này đến hết đời.
“Trở thành một người bình thường mới là ước mơ của cậu.
Đang nghĩ tới việc của mình, không ngờ có một bóng đáng nhỏ bé lao ra từ chỗ ngoặt, giương. nanh múa vuốt, lao về phía cậu.
“Quyền Vũ Hàn! Cậu là đồ lừa đảo!
Vũ Hàn mặt không đổi sắc lui về phía sau vài bước, tránh khỏi móng vuốt của sư tử nhỏ, bình. tĩnh nói: “Nguyệt Nhi. cậu là con gái nên phải chú. ý hình tượng một chút!”
Nguyệt Nhi thở phì phò lườm cậu, đôi mắt to tròn lấp lánh, trong veo.
Bàn tay nhỏ đầy thịt nhéo eo cậu, nhìn cậu như một người đàn bà đanh đá sắp sửa chửi bới.
“Hừ, sao cậu lại nói chuyện giống Tiểu Mình thế? Cậu đài đòng quá! Quyền Vũ Hàn, dựa vào
đâu mà hôm qua cậu nhét tớ vào tủ quần áo, rõ ràng người ta muốn ôm mẹ ngủ. Còn nữa…
Sáng nay cậu còn thừa địp tôi ngủ mà trộm. đến nhà trẻ, cậu là đồ lừa đảo lớn!”
Vũ Hàn đen mặt, quả nhiên không thể nói lý với phụ nữ.
“Thứ nhất, tớ không phải kẻ lừa đảo. Thứ hai, tớ không nói chuyện đài đòng, con gái nên dịu đàng như mẹ mới đúng, nếu không thì lớn lên không lấy chồng được đâu.”
“Hừ, tớ không thèm lấy chồng đâu, tớ muốn ở cùng mẹ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.ofhkmvci1::before{content:attr(auyvqwpsxh);}.ifqwmxoh1::before{content:attr(ztkvyehnor);}img{max-width: 100%;}