Bên trong nhà lập tức chỉ còn lại một mình Tống Tương Tư, cô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm một bàn thức ăn, sau đó cầm cái muỗng, uống một hớp cháo.
Ngọt ngào, âm ấm, lúc cháo trắng trợt xuống cổ họng cô, nước mắt của cô cũng không kiềm được nữa lập tức rơi xuống.
Trong đầu cô giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua từng cảnh từng cảnh.
Anh gây khó dễ cùng cô làm giao dịch, nhưng cuối cùng ở trong khách sạn, anh cái gì cũng không có làm, cứ bỏ đi như vậy.
Anh cùng cô ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi ba cô làm phẫu thuật, anh ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô nắn lại cổ chân bị trẹo.
Anh đồng ý giúp cô đóng giả làm bạn trai, anh lừa cha cô trở nên vui vẻ như vậy, anh không ngại mệt mỏi không chê bẩn giúp cha cô tắm rửa thay quần áo dính nước tiểu.
Anh luôn luôn ăn sung mặc sướng, lại ở nhà dưới quê của cô, nhiều ngày liền phải ngủ trên ghế sofa, anh chịu cực khổ mỗi ngày đều làm cơm như vậy, còn nhổ tất cả cỏ dại ở trên mộ phần của mẹ cô.
Tất cả mọi chuyện khi cha cô qua đời, đều là anh an bài, anh biết cô khổ sở, rất dung túng cho cô.
Đêm khuya một mình cô chạy ra ngoài khóc đến hôn mê bất tỉnh, là anh tìm được cô, mang cô về nhà, cô sợ sét đánh, anh chăm sóc cô suốt đêm, anh cho cô rất nhiều số điện thoại, nói có chuyện thì tìm anh, cô cấp lại cho anh chính là mộ bia của một đứa con. . . . . .
Làm thế nào đây. . . . . . Càng nhớ, cô càng thấy được mình một lần lại một lần muốn thỏa hiệp rồi.
Khi cô rời xa anh ngày đó, đã dựng lên cho mình một bức tường kiên định, nhưng bây giờ nó cũng bắt đầu lung lay sụp đổ rồi.
Tống Tương Tư vừa khóc, vừa húp cháo, uống uống, cô đột nhiên buông thìa trong tay xuống, đứng bật dậy, đá văng cái ghế sau lưng, chẳng quan tâm phải mang giày, cứ như vậy mở cửa ra, đuổi theo.
Cô muốn trở về nước, cô muốn khiến Tiểu Hồng Đậu mang họ của anh, cô muốn có một gia đình, cô muốn tìm một nơi để dựa vào, cô không muốn ở nước Mỹ, cô không muốn một mình cô đơn như vậy nữa . . . . .
Khi Tống Tương Tư chạy ra đường lớn, vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc đang bắt một chiếc taxi rời đi.
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã chạy đuổi theo xe taxi.
Đây là con đường hạn chế tốc độ, nên xe taxi lái rất chậm chạp, tuy nhiên khoảng cách của nó và cô vẫn là càng chạy càng xa.
Hứa Gia Mộc vừa ngồi lên xe taxi, liền nhắm hai mắt lại.
Vẫn luôn rất nhớ cô, nhưng thấy cô, mới biết được, nhớ cô nhiều đến bao nhiêu.
Lần này là cô gọi điện thoại, anh mới có thể gặp cô một lần, không biết lần sau gặp lại, phải chờ đến khi nào.
Có lẽ, lần từ biệt này, có thể là cả đời cũng sẽ không gặp lại.
Cả đời. . . . . . Hứa Gia Mộc nghĩ tới ba chữ này, không nhịn được cúi đầu xuống lần nữa, nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Đã từng, tay của anh nắm lấy tay của cô. . . . . . Nhưng cuối cùng, nắm nắm, lại bị anh nắm tuột mất.
Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia bi thương, không nhịn được quay đầu, nhìn ra phía ngoài xe, sau đó tầm mắt của anh như dừng lại trên kính chiếu hậu.
Anh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu thật lâu, giống như là xác nhận thứ gì đó, trong lúc bất chợt liền mở miệng nói với tài xế xe taxi: "Dừng xe!"
Dưới tình thế cấp bách anh buộc miệng nói lên là tiếng Trung, tài xế xe taxi không hiểu, kinh ngạc dùng tiếng Anh hỏi lại anh: "Cái gì?"
Hứa Gia Mộc vội vàng đổi lại nói tiếng Anh một lần nữa, sau đó tài xế xe taxi lập tức đạp thắng xe, xe vẫn chưa ngừng hẳn, Hứa Gia Mộc đã vội thanh toán tiền, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.