Lục Cẩn Niên đợi đến khi Kiều An Hảo đến gần, liếc mắt liền thấy trong ánh mắt cô có điều không vui, trán theo bản năng nhíu lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Cẩm Tú viên đến phim trường, bình thường đi tới, dù không kẹt xe cũng phải mất nửa tiếng.
Anh nói trong điện thoại, bảo cô chờ hai mươi phút, cô cũng chỉ cho là anh thuận miệng nói, nhưng không nghĩ tới, anh chỉ dùng mười bốn phút, đã đến.
Có thể bởi vì có chút vội vã ra ngoài, bên trong mặc áo sơ mi, cổ áo cũng chưa sửa sang lại chỉnh tề, có vài nếp nhăn.
Kiều An Hảo trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác mình có chút vô cớ gây rối, không phải là bị người ta xem thường sao? Cô lớn như vậy rồi, chuyện nhỏ như vậy còn gọi anh đến đây sao?
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo nhìn mình chằm chằm chậm chạp không chịu nói nói, mi tâm túc lợi hại hơn, sau đó, anh liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt qua theo dõi anh cùng Kiều An Hảo đang nhìn một phòng người, ở tiếp xúc được có vài người vẻ mặt thượng bất an lúc, anh mơ hồ giống như là hiểu chút gì, lần nữa cúi đầu, hảo tỳ khí tiếp tục nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ hỏi một câu: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có người bắt nạt em?”
Thật ra thì cũng không hoàn toàn là bị bắt nạt. . . Lâm Thi Ý muốn gây phiền phức cho cô, nhưng mà Triệu Manh lại là người gây họa, cũng không để cô chịu bao nhiêu thiệt thòi.
Huống chi, cô vừa gọi điện thoại, ngay cả nguyên nhân anh cũng không hỏi, cứ như vậy vội vội vàng vàng chạy tới.
Coi như là mới vừa bị ủy khuất cực lớn, lúc này cũng cảm thấy không đáng giá nhắc tới, Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Cho dù Lục Cẩn Niên có thông minh, cũng chỉ có thể đoán Kiều An Hảo náo loạn không vui, cụ thể không vui gây ầm ĩ thế nào, anh hoàn toàn không nghĩ ra được, có chút sợ cô bị thua thiệt, cho nên trước quan sát cô một vòng, xác định cô không có chuyện gì, lúc này mới vươn tay, vén tóc ra sau tai cô, dịu dàng hỏi: “Nói cho anh biết, là ai bắt nạt em?”
Lúc này đạo diễn đã phục hồi tinh thần lại, lập tức nở nụ cười lấy nhiệt tình đi về phía Lục Cẩn Niên, vừa nói: “Lục tổng, thật ra thì không ai bắt nạt cô Kiều, đây chỉ là hiểu lầm. . .”
Đạo diễn còn chưa nói hết, vốn gương mặt Lục Cẩn Niên đang dịu dàng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo bất chợt liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét về phía đạo diễn, trên mặt lại lạnh lùng dọa người, mở miệng nói chuyện là chất giọng rất lạnh lùng, nhưng lại mang vẻ kiên quyết: “Tôi có hỏi ông sao?”
bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé 🙂 ai mua có thể liên hệ qua gmail này : [email protected] nhé
Đạo diễn bị một câu của Lục Cẩn Niên biểu hiện trên mặt lập tức ngưng lại, bước chân dừng tại chỗ, cũng không dám đi về phía trước, nụ cười trên mặt, cũng thay đổi có chút lúng túng.
Mặc dù Kiều An Hảo đã chuẩn bị tâm tư mất mặt trước Lục Cẩn Niên, nhưng lúc anh hỏi, vẫn có chút xấu hổ cúi đầu.
Lục Cẩn Niên rất nhanh liền dời tầm mắt trở về trên người Kiều An Hảo, hết sức kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Bởi vì đạo diễn vừa bị thái độ khiếp người của Lục Cẩn Niên, mọi người cũng cũng không dám mở miệng nói lung tung , chỉ có thể im lặng chờ Lục Cẩn Niên.
Trong phòng hóa trang trở nên yên tĩnh.
Kiều An Hảo im lặng, khiến cho Lục Cẩn Niên cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ rất nhiều, trên gương mặt lạnh lùng mơ hồ có tia hung ác, đột nhiên liền ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Manh hỏi:”Cô nói đi, chuyện gì xảy ra?”