“Tôi cổ vũ anh ta đi làm việc, thông qua chồng tôi, muốn bàn lại chuyện hợp tác với Holywood, thậm chí anh ta còn muốn tự mình đảm nhiệm vai nam chính của bộ phim, anh ta từ từ trở nên không còn thống khổ nữa vì cô, thế nhưng đôi khi tôi sẽ phát hiện anh ta vẫn nhìn chằm chằm ảnh chụp của cô đến ngẩn người, hoặc là một người mờ mịt đúng ở một chỗ không biết nên đi đâu, nhưng là, quên một người dù sao cũng không phải chuyện một sớm một chiều, tuy anh ta rượu chè hút thuốc, anh ta ít nói, tính tình càng thêm quái gở, nhưng tối thiểu thì anh ta đã sống như một người bình thường, thậm chí có đoạn đến một tháng, anh ta đều không tới tìm tôi. Lúc ấy, tôi thật sự rất cao hứng, cho rằng rốt cục anh ta cũng đã thoát ra khỏi bóng đen của sự đả kích, nhưng là, cô lại xuất hiện… Nhưng là anh ra không thể kiềm lòng nổi lại tiếp tục xảy ra chuyện với cô… Nhưng là cuối cùng, anh ta vẫn thỏa hiệp, để bản thân lại một lần nữa rơi vào tình trạng lo được lo mất, rơi vào hoàn cảnh bất an không yên…”
Có một giọt nước mắt theo khóe mắt của Kiều An Hảo rơi xuống, nền vào chỗ tay cô đang cầm ly cà phê.
“Thật ra, Kiều, tôi không có cách nào lý giải hành vi của cô, lúc trước rõ ràng cô đã thông báo với anh ta, nói anh ta không xứng, tuyệt tình từ chối anh ta như vậy, vì sao về sau còn đến tìm anh ta…”
Kiều An Hảo kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lộ Tây, cánh môi giật giật: “Tôi không hề từ chối anh ấy.”
“Làm sao thế được? Niên sẽ không gạt tôi, nếu không phải vì cô từ chối, làm sao tâm trạng anh ta có thể như đống tro tàn, sống không bằng chết?” Vẻ mặt Lộ Tây giống như đang nhìn Kiều An Hảo nói dối: “Sự việc cụ thể, có thể Niên không muốn nói đến, nhưng vẫn trình bày cụ thể rõ ràng cho tôi nghe, theo lời nói của anh ta, vẫn có thể biết được, lúc trước anh ta đợi cô rất lâu, đã thổ lộ với cô, nhưng lại bị cô từ chối…”
“Tôi không có…” Kiều An Hảo lắc đầu, đôi mắt tối tăm có chút đờ đẫn, đột nhiên lại như đoán được chuyện gì, cả người liền mạnh mẽ đứng lên khỏi sofa: “Hàn Như Sơ, nhất định là bà ta!”
Kiều An Hảo bởi vì sốt ruột, nói tiếng Trung, Lộ Tây nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ của Kiều An Hảo, mờ mịt hỏi cô: “Kiều? Không hiểu?”
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình như cũ, miệng lẩm nhẩm cằn nhằn lặp lại gì đó, sau cùng liền âm thầm cắn chặt răng, chắc chắn nói: “Khẳng định là bà ta đã làm gì đó… Tôi sẽ không tha cho bà ta, chắc chắn sẽ không tha cho bà ta!”
“Kiều?Kiều?” Lộ Tây không nhịn được đứng lên, đẩy đẩy cánh tay của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo hoàn hồn.
“Kiều, cô có khỏe không?”
Lúc này, Kiều An Hảo mới vội vàng thu lại cảm xúc của mình, miễn cưỡng nở nụ cười với Lộ Tây, sau đó nói tiếng Anh: “Tôi khỏi, cám ơn cô, Lộ Tây.”
–
Kế tiếp, Lộ Tây lại nói rất nhiều chuyện về Lục Cẩn Niên ở Mỹ, trong đầu của Kiều An Hảo đều chỉ nghĩ về lúc trước Hàn Như Sơ đã làm những gì, khiến Lục Cẩn Niên phải đi xa tha hương, thường xuyên mất hồn.
Lúc Lộ Tây rời đi, Kiều An Hảo đóng cửa lại, liền phẫn nộ xông lên lầu, tìm chìa khóa xe của mình, quần áo ở nhà cũng chưa thay, đã muốn lập tức đi đến Hứa gia tìm Hàn Như Sơ hỏi xem rốt cuộc bà ta đã làm những gì.
Lúc cô ngồi vào trong xe, chuẩn bị khởi động xe, chợt đột nhiên nghĩ đến đêm mình và Lục Cẩn Niên lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Hứa Gia Mộc gọi điện đến nói với cô, ở Bắc Kinh sẽ tổ chức một bữa tiệc tối từ thiện.