Dương Tư Tư ngồi trong xe taxi cùng bác tài xế trò chuyện trên trời dưới đất, đang đợi cô, thấy cô từ công viên nghĩa trang đi ra ngoài, Dương Tư Tư vẫn ở trong xe, mở cửa xe ra giúp cô.
Trên đường trở về thành phố, Dương Tư Tư và Tống Tương Tư đều không hề nói chuyện với nhau, trong xe taxi rất yên ắng, chỉ nghe tiếng rít của gió không ngừng vang lên khi xe chạy vun vút qua.
Trước khi xe taxi lái vào Ngũ Hoàn, Dương Tư Tư mở miệng ý bảo bác tài xế dừng xe lại bên đường.
Xe dừng lại, Dương Tư Tư mở ví tiền, muốn trả tiền, mà người đang ngồi ở một bên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không động đậy chút nào – Tống Tương Tư bỗng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Để tôi đi.”
Dương Tư Tư cũng không khách khí, khóa lại ví tiền, bỏ vào trong túi xách, nói một câu “Cám ơn”, liền đẩy cửa xe ra.
Trước khi đóng cửa lại, Dương Tư Tư do dự một lát, nhưng vẫn mở miệng nói với Tống Tương Tư: “Vốn tôi không nên nói với cô điều này, bởi vì Gia Mộc nói với tôi, cô đã kết hôn, nhưng tôi cũng nghĩ đến, anh ấy biết rõ sẽ không chung sống cùng cô, nhưng sao cũng không muốn tìm ai đó cùng mình đi hết quãng đời còn lại? Tôi thật cảm thấy đau xót…….”
Dương Tư Tư nói đến đây, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, cô nghĩ đây có lẽ là cả cuộc đời cô, cũng có một lần, sau khi bị người làm tổn thương, đối với anh cũng không oán không hối chi cả.
Dương Tư Tư nhếch môi cười với Tống Tương Tư, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng nói một câu “Tạm biệt”, cô nhanh chóng đóng cửa xe, xoay người rời đi, nước mắt từ khớ mắt cũng từ từ dần tuôn rơi xuống.
Tống Tương Tư vốn định bảo bác tài xế lái xe đưa mình trở về khu nhà ở Tô Uyển, cuối cùng lại đánh hai vòng đến một khu chung cư cũ.
Quán ăn chuyên nấm vẫn chưa đóng cửa, bên trong chỉ có một bàn có khách đang dùng bữa, bàn đó người ta đang uống rượu, giọng nói có chút lớn tiếng.
Cô chủ quán vẫn còn nhớ rõ Tống Tương Tư, thấy cô rất là vui mừng, dẫn cô đến ngồi một góc nhỏ bên trái khá yên ắng.
Lúc cô chủ quán đưa đến thực đơn, không nhịn được mở miệng nói ra một câu: “Cô và ngài Hứa đã qua nhiều năm, khẩu vị cũng không thay đổi nha, mỗi lần anh ta đến chỗ này đều chọn những món ăn này.”
Tống Tương Tư tất nhiên biết được ngài Hứa trong lời nói của cô chủ quán chính là Hứa Gia Mộc, vẻ mặt cô có chút biến đổi, im lặng trong chốc lát, hỏi: “Anh ta thường hay đến chỗ này ăn sao?”
“Thường hay đến lắm.” Cô chủ quán viết xong thực đơn, cười tít mắt nói: “Thường thường thì một tuần sẽ tới đây một lần, hơn nữa mỗi lần đều chỉ một mình, nhìn chung lại thường thích gọi hai phần ăn, để đối diện trước mặt anh ta, lại thường gắp thức ăn trong cái đĩa rau đó.”
“Ha……” Tống Tương Tư kéo môi cười cười, không nói gì.
Cô chủ quán cầm thực đơn xoay người rời đi.
Bởi vì khách trong tiệm khá ít, làm món ăn lên rất nhanh.
Những món ăn đó vẫn là mùi vị xưa, một chút cũng không thay đổi, nhưng Tống Tương Tư lại khó có thể nuốt trôi xuống được, cuối cùng dường như tất cả đều không có động qua, liền tính tiền rời khỏi.
Lúc này đã là mười giờ đêm, nhưng Tống Tương Tư không đón xe về nhà, mà là đi dạo lanh quanh lung tung trên đường phố.
Quán ăn chuyên nấm cách khu vực thương mại rất gần, đợi đến Tống Tương Tư đi đã thấm mệt, mới phát hiện đường phố đối diện, chính là tòa nhà công ty Hứa thị (công ty nhà họ Hứa).
Tống Tương Tư ngẩng đầu nhìn rất lâu, mới đếm đến được chỗ phòng làm việc của Hứa Gia Mộc, đèn vẫn sáng, nhưng bởi vì quá cao, cô thật không thể nhìn thấy rốt cuộc bên trong là hình ảnh như thế nào.