Đổi lại mấy ngày trước, Hứa Gia Mộc nhất định sẽ trêu chọc đùa giỡn với Tiểu Niên Cao, nhưng hôm nay là ngày Tống Tương Tư đi về Mỹ, đừng nói là đùa giỡn với Tiểu Niên Cao, ngay cả chính anh lúc đi trên đường, thỉnh thoảng cũng có chút hoảng hốt.
Đến cửa nhà trẻ, Tiểu Niên Cao cầm cặp sách, nói một câu “Chú, tạm biệt”, liền tự nhiên đẩy cửa ra ngoài.
Lúc Hứa Gia Mộc ôm Tiểu Niên Cao xuống xe, thấy trên chỗ ngồi lúc trước có một hộp trái cây, bên trong có một quả táo màu đỏ rất lớn, Hứa Gia Mộc cất tiếng nhắc: “Quả tảo của con nè, đừng quên.”
Tiểu Niên Cao nhìn Hứa Gia Mộc, nói với giọng điệu buồn buồn ủ rũ, “Chú à, quả táo này là con cố ý để quên trên xe.”
“Vì sao?”
Trong nháy mắt bả vai Tiểu Niên Cao lại chùng xuống, dùng vẻ mặt buồn bực khổ sở nói: “Bởi vì quả táo này là con mang cho Tiểu Hồng Đậu, nhưng kể từ ngày hôm nay, em ấy và ba mẹ em ấy phải về nước Mỹ rồi……”
Khi Hứa Gia Mộc nghe Tiểu Niên Cao nói ra câu nói cuối cùng, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng nhợt, tay đang nắm chìa khóa, sức lực cũng tăng lên.
Tiểu Niên Cao không nhìn thấy sự khác thường của Hứa Gia Mộc, vẻ mặt ưu buồn lắc lắc đầu, cũng thở dài một hơi, cầm cặp sách , đi vào trong nhà trẻ.
Hứa Gia Mộc ngồi thừ người trong xe khoảng nửa giờ, mới nổ máy xe đi đến công ty.
Cho đến buổi trưa, thoạt nhìn Hứa Gia Mộc cũng chẳng khác biệt gì so với bình thường, đi họp, xử lý tài liệu, đợi đến lúc hết bận bịu, bất chợt thư ký nói: “Tổng giám đốc Hứa, bây giờ cũng đã mười hai giờ rưỡi trưa rồi, xin hỏi bữa trưa anh muốn ăn món gì?”
“Mười hai giờ rưỡi rồi sao?” Hứa Gia Mộc lẩm bẩm nói nhỏ thời gian một lần, sau đó người cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Thư ký đợi một lúc lâu, vẫn không thấy anh lên tiếng, nên đặt bữa trưa đã đặt tốt lên bàn làm việc của anh, âm thầm rời khỏi không lên tiếng.
Hứa Gia Mộc giống như bị người điểm huyệt đạo vậy, ngồi một chỗ rất lâu trên đấy mà không nhúc nhích, qua một lát sau, mới liếc nhìn số giờ hiện ở góc phải màn hình vi tính, đã 1 giờ rồi, chuyến bay Tống Tương Tư đã bay rồi.
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đáy mắt nhuộm đầy nỗi cô đơn, rất lâu sau, anh mới từ từ nhắm mắt lại, nằm trên bàn.
Chớp mắt đã trở về Mỹ nửa tháng rồi, tất cả Tống Tương Tư đều tốt, mấy ngày này cùng với những tháng ngày chưa trở về Trung Quốc trước kia cũng không có gì khác biệt, có lúc cô có một cảm giác, giống như mấy tháng cô trở về Trung Quốc, chỉ là một giấc mơ dài mà thôi.
Chủ nhật, con trai Kiều Ân của Giang Ly Thành không đến lớp, Giang Ly Thành đến đón Tiểu Hồng Đậu cùng Kiều Ân cùng đi chơi.
Tống Tương Tư vốn muốn đi cùng, nhưng không may sáng sớm kinh nguyệt bỗng nhiên đến, có thể là vì chuyến đi từ Trung Quốc về Mỹ khá bôn ba, hơi đau bụng kinh, nên Tống Tương Tư một mình ở trong nhà, đợi đến khi Tiểu Hồng Đậu theo Giang Ly Thành và Kiều Ân rời khỏi, cô trở lại phòng ngủ, ngủ li bì một lúc, lúc tỉnh lại lần nữa, cũng đã gần trưa.
Tống Tương Tư làm một chút thức ăn đơn giản lấp đầy bụng trống của mình, sau đó bắt đầu dọn dẹp mấy món đồ chơi mà Tiểu Hồng Đậu vứt ném bừa bãi trong phòng khách, lúc dọn dẹp sắp xong, từ dưới ghế salon Tống Tương Tư moi ra được một tấm thẻ.
Đó là một tấm danh thiếp mạ vàng, giấy làm rất tốt, đập vào mắt chính là ba chữ Khải to: Hứa Gia Mộc.