Trợ lí của Lục Cẩn Niên buổi chiều căn bản không lái xe đi, Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng xe bị trợ lí lái đi rồi, hắn muốn tiện đường đi nhờ một đoạn…
Hắn rõ ràng là đang nói dối… Nhưng mục đích hắn nói dối là gì?
Lúc ở công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, cô thuận miệng nói một câu Kiều An Hảo thích ăn tôm, buổi tối Lục Cẩn Niên mời cả đoàn phim ăn tôm.
Xảy ra tai nạn xe, hắn ngay lập tức cùng Trình Dạng đến hiện trường, nhìn chằm chằm Kiều Kiều một hồi, không nói đến một câu thừa thãi liền rời đi.
Còn có buổi tối, lúc Kiều Kiều nhảy múa, hắn nhìn Kiều Kiều rõ ràng mê mẩn thất thần, thêm vào bình thuốc nhỏ trong túi của Kiều Kiều nữa….
Cánh tay nắm chặt trên bệ rửa của Kiều An Hạ, càng dùng thêm lực, ngón tay cũng trở nên trắng bệch, trong ngực nổi lên một nỗi ưu phiền bất định.
Nếu như nói vừa rồi trong đầu cô chỉ là dự cảm, chỉ là trực giác của con gái làm loạn, thì lúc này, Kiều An Hạ tuy không nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng cũng có chín mươi phần trăm chắc chắn, Kiều An Hảo chính là tình yêu sâu đậm bao nhiêu năm nay Lục Cẩn Niên vẫn tâm tâm niệm niệm, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nghĩ đến buông tay.
Cư nhiên lại là Kiều An Hảo, cư nhiên lại là Kiều An Hảo….
“Hạ Hạ? Hạ Hạ?” Kiều An Hạ mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cô mơ màng nâng ánh mắt, nhìn người đứng trước mặt mình, nhất thời có chút không phản ứng.
Trình Dạng hai mày nhăn lại, ôm lấy vai Kiều An Hạ, lo lắng nói: “Hạ Hạ, em có chỗ nào không thoải mái à?”
Kiều An Hạ nhìn tay Trình Dạng đặt trên vai, lại ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, sau đó mới chầm chậm định thần lại, lắc lắc đầu với Trình Dạng, nói: “Em không sao.”
Trình Dạng đưa tay sờ trán Kiều An Hạ, nhiệt độ bình thường, trái tim lo lắng mới ổn định trở về trong lồng ngực, vẫn có chút không yên lòng quan tâm hỏi một câu: “Sao sắc mặt lại kém như vậy chứ?”
Kiều An Hạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó liền xà vào vòng ôm của Trình Dạng, nhắm mắt lại, yên lặng một hồi, mới nhỏ giọng yếu ớt nói: “Em hơi mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Trình Dạng dễ dàng lập tức đáp ứng, ôm lấy Kiều An Hạ, quay mình đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi được một đoạn, Trình Dạng đột nhiên lại hỏi một câu: “Hạ Hạ, em thực sự không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với anh, anh đưa em đi bệnh viện.”
Kiều An Hạ trong đáy lòng nổi lên một tia ấm áp, lắc đầu với Trình Dạng, lời nói mang theo vài phần nũng nịu nói dối: “Em có lẽ là đến tháng rồi, vừa rồi bụng hơi đau một chút, thực sự không có việc gì.”
Lâm Thi Ý còn chưa tốt nghiệp cấp ba, liền bỏ học, đầu tiên còn là một cô gái ở ngoài giới, dựa vào thân thể diện mạo tốt, bên người có không ít đại gia lắm tiền, có cuộc sống nhà lầu xe hơi bao nhiêu người ngưỡng mộ, vào năm cô ta mười chín tuổi, cô ta trong một bữa tiệc may mắn gặp được một người làm đầu tư truyền thông, Lâm Thi Ý cũng không để ý người đó đã năm mươi, nhưng lại mộng tưởng có thể trở thành miếng cơm bát gạo của mình, vì thế cuối bữa tiệc ngày hôm đó liền lén lút đem số điện thoại của mình nhét vào trong tay người đàn ông hơn năm mươi tuổi đó.
Cũng chính nhờ sự chủ động tự cho số điện thoại đó của Lâm Thi Ý, liền bắt đầu cuộc sống của cô ta trong giới giải trí.
Từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, trong thời gian tám năm này, sự nghiệp của Lâm Thi Ý trong giới giải trí, vẫn luôn luôn trong thế đi lên.
Đương nhiên, kim chủ ở sau lưng của cô ta, cũng người này tiếp người kia thay đổi, hơn nữa còn càng ngày càng lợi hại.
Dù sao, lăn lộn trong giới, có rất nhiều lúc, không phải nhờ thực lực, mà là nhờ hậu thuẫn.