“Mệt cũng cần phải ngủ với em xong mới hết mệt.” Lục Cẩn Niên nói xong, chặn lại môi của cô, hôn đến triền miên, sau cùng liền bế cô lên giường, áp ở dưới thân, cởi bỏ cúc áo, nụ hôn nóng bỏng của anh lạc vào cả người cô.
Lúc anh tiến vào người cô, lại vẫn cố gắng ngừng động tác lại, dán lại bên tai cô, trong giọng nói pha lẫn sự quan tâm, pha lẫn sự ái muội nóng bóng: “Kiều Kiều, tối hôm qua ở Mỹ, cũng đã nghĩ sẽ làm như thế này…” Sau đó anh dùng lực, thẳng tiến xông vào.
Tục ngữ đềunói, tiểu biệt thắng tân hôn.
Nhưng là Kiều An Hảo vẫn cho rằng Lục Cẩn Niên còn đang mệt mỏi, sức chiến đấu chắc là không đủ, nhưng là sau cùng, sự thật chứng minh, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đi ngược lại nhận thức của cô, lặn lội đường xa trở về, anh còn chưa mệt mỏi đến tê liệt ngã xuống còn khiến Kiều An Hảo mềm oặt cả người như nước, cũng không muốn nhúc nhích nữa rồi.
–
Lúc Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên cũng đã tỉnh ngủ, một tay để cô gối đầu rồi thuận tiện ôm lấy cô, một tay cầm điện thoại di động gõ gõ.
Kiều An Hảo chỉ hơi giật giật đầu, Lục Cẩn Niên đã nhận ra, anh hơi cúi đầu, nhìn cô một cái, chỉ hỏi một câu: “Dậy rồi à?”, sau đó tiếp tục nhìn điện thoại di động, ngón tay lại hoạt động không ngừng, lại hỏi tiếp: “Có đói không?”
Kiều An Hảo quơ quơ đầu, có chút tò mò nâng cằm, tiến đến nhìn di động trước mặt anh: “Nhìn cái gì vậy?”
Theo lời của Kiều An Hảo, di động của cô liền vang lên hai tiếng, cô nhíu mày, mò mẫn điện thoại của mình, phát hiện thực ra là Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn đến, là hai tấm hình, Kiều An Hảo vừa xem vừa quay đầu, nhìn đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt anh: “Thứ gì đó?”
“Từ điện thoại của anh.” Lục Cẩn Niên đáp lại, sau đó cũng không đợi Kiều An Hảo đồng ý, liền rút điện thoại trong tay cô, mở tin nhắn, nhìn hai tấm hình mình vừa gửi, lưu vào hình ảnh.
Kiều An Hảo rất tò mò duỗi thẳng cổ nhìn, phát hiện hai tấm hình kia thực ra là Lục Cẩn Niên chụp lúc chiều mua đồ, một tấm là đồ sau khi được đóng lại, một tấm là đồ sau khi được chất vào cốp xe.
Kiều An Hảo buồn bực ra tiếng hỏi: “Cho em hai tấm hình này làm gì?”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ vào tin nhắn của Khuynh Thành thời gian, tìm Lâm Thi Ý, trực tiếp kết bạn.
Kiều An Hảo xù lông: “Anh thêm cô ta làm gì? Nếu cô ta không đồng ý, em sẽ…”
Kiều An Hảo còn chưa nói hết, điện thoại liền nhắc nhở: Đối phương đã trở thành bạn của bạn.
Tuy Lục Cẩn Niên thêm bạn với Lâm Thi Ý, nhưng lại không đáp lại cô ta, mà qua ước chừng nửa phút, Lâm Thi Ý gửi cho cô một tin nhắn, tuy không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, nhưng Kiều An Hảo nhìn mấy chữ đó, vẫn có thể tưởng tượng ra Lâm Thi Ý đang giả bộ: “Cô chủ động thêm tôi có chuyện gì sao?”
Lục Cẩn Niên không có ý trả lời, chỉ là lựa chọn đăng hình, sau đó đem hai tấm ảnh mình vừa gửi cho Kiều An Hảo, đánh thêm vài chữ: “Hôm nay ăn cơm ở ACR, chồng tôi lại thuận tiện mang tôi đi dạo phố tiêu cơm, sau đó…!