Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NƠI NÀY KHÔNG PHẢI LÀ LỚP HỌC, SẨY TAY LÀ SẼ CHẾT (3)

“Tao đoán có lẽ bọn chúng đang lòng vòng trong núi. Có điều không sao, chỉ là một đám ngu mà thôi. Cứ đợi đi, đây là con đường xuống núi nhất định phải đi qua, lần này chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về.”

“Đúng thế, dùng vải rằn ri làm kí hiệu thật sự quá ngu! Ha ha ha ha.”

Câu nói cuối cùng khiến bọn chúng cười ầm lên, tiếng cười không ngừng quanh quẩn ở trong núi.


Dương Thụ kinh hãi nói: “Cô nói không sai, bọn chúng phát hiện ra rồi! Nghe chúng nói thì hình như là đang đợi người của chúng ta!”

Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng đám cướp biển, “Cho nên mới nói các anh đều là đám lính không có đầu óc.”


Dương Thụ nhỏ giọng kháng nghị: “Nếu như là tôi, tôi chắc chắn sẽ không buộc vải, làm hỏng quần áo như vậy là không đáng, còn không bằng dùng đá khắc hai cái lên cây, đơn giản tiện lợi.”

Câu lẩm bẩm này của Dương Thụ làm vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi chấn động, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.

Nhưng đúng lúc này, Dương Thụ đang nói chuyện lại khẽ dịch chân, tiếng “rắc” giòn giã vang lên giữa núi rừng.

Nhiếp Nhiên cau mày nhìn Dương Thụ, đồng thời Dương Thụ cũng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi chậm rãi nhìn về phía cái cành cây khô vừa bị đạp gãy dưới chân.

Không phải chứ, đen như vậy à?

Lúc này, anh ta hi vọng đám cướp biển kia đang ồn ào không nghe thấy tiếng vang phát ra từ chỗ bọn họ.

Chỉ có điều, câu nói đầu tiên của tên cướp biển đã phá vỡ lời khẩn cầu của anh ta.

“Tiếng gì thế!” Tên cướp biển dẫn đầu cảnh giác khẽ quát một tiếng.

Một gã cướp biển khác không nghe rõ thì nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Ở đâu? Tiếng ở đâu?”

“Không có mà, có phải đại ca nghe nhầm không?”

“Không thể nào! Rõ ràng tao nghe thấy có tiếng. Đại Đầu, mày đi xem xem.”

Cái tên Đại Đầu bị chỉ đích danh gật đầu, cảnh giác quay lại kiểm tra.

Nhiếp Nhiên và Dương Thụ đứng ở sau bụi cỏ, nhìn tên cướp biển đó đang dần dần đến gần mình.

“Cô đi đi, lỗi của tôi tôi tự gánh vác.” Dương Thụ thấp giọng nói bên tai cô.

“Im miệng!” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, sau đó cẩn thận lấy một con rắn nhỏ màu đen ra khỏi túi xách.

Dương Thụ nhìn con rắn nhỏ trong tay cô mà ngẩn ra, đây... đây chính là thứ cô nói là đồ chơi à?

Anh ta thấy Nhiếp Nhiên kẹp cổ con rắn, sau đó thả nó ra.

Tên cướp biển Đại Đầu đi tới nửa đường, nhìn thấy con rắn kia đang le lưỡi trườn về phía trước thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hô lên, “Một con rắn mà thôi, không sao.”


“Xem đại ca bị sợ rồi kìa.”


“Đại ca, anh đúng là chuyện bé xé ra to rồi, một con rắn mà đã thế.”


Tên đại ca lại nói: “Mặc dù chúng ta ở bên này nhưng đây cũng là cửa khẩu quan trọng. Bây giờ có quân nhân vào đây rồi, chúng ta nhất định phải cảnh giác mọi lúc!”


Đáng tiếc đám người kia không để ở trong lòng, ai cũng ngoáy tai, móc mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK