Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (3)

Chẳng trách lúc đó cô chỉ ngồi đó ăn mà chẳng nói gì, giống như chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình vậy.

Thì ra cô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.


Uông Tư Minh nhớ tới câu nói duy nhất mà cô từng nói lúc đó, câu đó có vẻ rất tùy ý, nhưng lại là một câu quyết định sống chết của anh ta.

“Cảm ơn.” Uông Tư Minh nói rất chân thành.


“Chiêu này của Cát Nghĩa phải nói là quá thâm, vừa điều tra tôi, còn mượn tay tôi để điều tra các anh. Cũng may tôi đã giữ một con đường lui cho mình, chỉ có điều không ngờ là suýt chút nữa thành đường chết của anh.”

Cát Nghĩa đã cố ý nhắc tới chuyện này với cô ở sàn đấu, rõ ràng là đang chất vấn hành tung của cô ngày hôm đó.

Nếu cô không nói ra được ngọn ngành, chắc chắn 100% sẽ ăn đạn vào đầu ngay.

Nhưng nếu nói ra được, người có quan hệ với An Viễn Đạo vừa nghe thấy câu này chắc chắn sẽ gọi điện thoại hoặc phải chuồn êm ra ngoài truyền tin ngay.

Tới lúc đó, Cát Nghĩa chỉ cần bắt cá trong chậu, dễ dàng diệt tận gốc.

Uông Tư Minh cúi thấp đầu, “Là tôi không biết kiềm chế, không trách cô được.”

“Anh đủ kiềm chế rồi, kéo dài tới hơn một tuần mới hành động. Nếu như tối hôm đó anh chạy ra ngoài gọi điện thoại, tôi cũng chỉ có thể nhìn anh chết mà thôi. May mà anh kéo dài thời gian đủ lâu, cộng thêm việc có chuẩn bị chu đáo trước mới giảm được điểm hoài nghi của mình xuống thấp nhất.” Nhiếp Nhiên nói.

Uông Tư Minh chân thành xin lỗi: “Nhưng tôi vẫn gây rắc rối cho cô, tôi xin lỗi.”

Nhiếp Nhiên gật đầu, cảm thán nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn đề phòng tên đó gây ra những chuyện bất ngờ, không ngờ lại là anh xảy ra chuyện đầu tiên.”

Cô chuyển hướng tới số 9 nãy giờ không nói tiếng nào: “Vừa vào quân đội đã phải làm nhiệm vụ, cảm giác thế nào, Dương Thụ?”

Dương Thụ thấy cô nhìn mình thì hơi tức giận: “Nếu cô đã nhận ra tôi ngay từ đầu thì tại sao khi đó còn để Cát Nghĩa đá tôi ra ngoài chứ?”

“Dĩ nhiên là vì anh yếu rồi. Uông Tư Minh chí ít cũng được huấn luyện ở đội dự bị lâu như vậy rồi, anh thì sao chứ? Còn vào chưa được nửa tháng đúng không?”

Dương Thụ bị cô nói như vậy, lập tức im lặng.

Đúng vậy, anh ta vào đội dự bị còn chưa được hai tuần.


“Vậy nên tôi mới để Cát Nghĩa đá anh ra ngoài ngay từ đầu, vì một khi đã vào chỗ Cát Nghĩa, muốn ra ngoài thì chỉ có thể nằm mà ra ngoài thôi, hiểu không? Nói thật, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao đội dự bị lại chọn anh, lẽ nào lớp 1 không còn ai khác có thể chọn nữa sao?” Câu cuối cùng đó của cô rõ ràng là đang hỏi Quý Chính Hổ.


Quý Chính Hổ thấp giọng nói: “Tiểu đoàn trưởng nói đây là người một tay cô đào tạo ra, hai người cùng làm nhiệm vụ sẽ không cần phải mất thời gian tìm kiếm sự ăn ý nữa.”


Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tiểu đoàn trưởng nói sai rồi, tôi chưa bao giờ cần ăn ý với ai cả, vì tôi không cần bạn đồng hành.”


“Có hai người bọn họ ở trong đó thì cô sẽ có thêm giúp đỡ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK