Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngẩng đầu lên, chân mày vẫn cau chặt như cũ, “Với tình hình của chúng ta bây giờ thì không nên kéo thêm một người không biết lai lịch vào nữa.”

Bên chỗ Hoắc thị bây giờ còn chưa hoàn toàn ngồi vững, Hoắc Khải Lãng cũng chưa giao tất cả vũ khí đạn dược cho Hoắc Hoành, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Bây giờ kéo thêm người này vào, chẳng khác nào tìm cho mình một chuyện ngoài dự liệu.

Nếu như không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng ngộ nhỡ xảy ra thì sao?

Vậy cô sẽ phải hối hận chết!

Hóa ra vừa rồi cô lạnh mặt ngồi ở bên cửa sổ chính là lo lắng về vấn đề này.

Cúi đầu khẽ hôn cô một cái, Hoắc Hoành không để bụng cười nói: “Không sao, đưa cô ta lên đất liền rồi thả cô ta đi là được rồi.”

Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên khỏi lòng anh, nặng nề nói: “Vậy khoảng thời gian này thì sao, chúng ta phải làm thế nào?”

Nếu như cô gái đó muốn mượn cơ hội giết anh thì sao?

Hoặc là người của lão đại nào phái tới, cô ta phải theo bọn họ lên đảo, trên đường lên đảo, kho vũ khí đạn dược rất có khả năng sẽ lộ ra.

Nhiếp Nhiên ghét nhất chính là các loại khả năng mà mình không biết.

Hơn nữa những khả năng không biết này đều là trí mạng!

“Chẳng phải là luôn phải đề phòng cô ta à?” Nhiếp Nhiên ủ rũ.

Hoắc Hoành thuận thế lại ôm cô, “Phòng thì phòng thôi, hiếm khi cô gái nhà anh tốt bụng, cho dù đề phòng mười người, anh cũng vui.”

Có thể nhìn ra sự thay đổi này của cô, trời mới biết anh vui thế nào.

Nhưng cô gái trong ngực không vui vẻ một chút nào, cô phiền não đẩy anh ra, “Tốt bụng cái gì, phát điên thì có! Thần kinh!”

Đầu óc cô hỏng rồi nên mới nhất thời kích động đi lên cứu cô ta xuống.

Đúng là ăn no rửng mỡ!

Càng nghĩ cô càng cảm thấy hành động của mình lúc đó thật sự là quá ngu xuẩn.

Nhiếp Nhiên không biết rằng dáng vẻ cau có, bực bội của cô lúc này lại khiến Hoắc Hoành rung động, anh thấp giọng nói: “Ừm, thần kinh đáng yêu.”

Nói xong anh định cúi người hôn cô.

Nhưng lúc này tất cả tâm tư của Nhiếp Nhiên đều đặt trên cô gái kia, làm sao có thể thuận theo anh.

Cô nghiêng đầu, muốn giãy ra khỏi lòng anh, “Bỏ đi, em vẫn nên nhân lúc cô ta đang ngất, ném cô ta xuống biển thì hơn.”

Hoắc Hoành không hôn được thì thôi, người đẹp trong lòng cũng đi mất, lần này không làm gì được nữa.

Anh nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, cười hỏi: “Vừa nãy không phải em còn không cho anh ném đi à?”

“Anh không ném được, em thì có thể.”

Lời nói bá đạo cùng với vẻ mặt nóng nảy của Nhiếp Nhiên khiến Hoắc Hoành không nhịn được bật cười, anh giống như đang dỗ trẻ con, ôm chặt cô trong lòng, vỗ về nói: “Được rồi, anh biết em khó chịu rồi, cùng lắm thì lát nữa sẽ ném cô ta trên đảo.”

Nhiếp Nhiên lập tức vùng vẫy, dựng mày lên, “Ném lên đảo cái gì, anh sợ cô ta không tìm được kho vũ khí đạn dược của anh đúng không!”

Cô thấy Hoắc Hoành cười híp mắt, giận đến nỗi muốn tát cho anh một cái.

Nhưng lúc này Hoắc Hoành không hiểu được tâm trạng của cô, anh thấy Nhiếp Nhiên phiền muộn tức giận giống như con mèo nhỏ xù lông thì chỉ cảm thấy vui vẻ.

Anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô như vậy, giống như phát hiện ra đại lục mới.

Anh thấy cô cứ có cơ hội là muốn giơ móng vuốt ra cào người nên dứt khoát nhân lúc chỉ có hai người, bế cô lên trên đùi mình.

Lúc này sự khác biệt giữa nam và nữ rất rõ ràng.

Sao Nhiếp Nhiên có thể địch nổi Hoắc Hoành mạnh mẽ như vậy, mặc dù chống cự mấy lần nhưng không đấu lại được quyết tâm muốn ôm cô của Hoắc Hoành, cuối cùng chỉ có thể bị anh ôm chặt vào trong lòng.

Chương 1487.2ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

“Được rồi được rồi, chúng ta không giận nữa, có được không? Nếu như em thật sự không yên tâm, cứ đánh ngất cô ta là được rồi, sau đó đến đất liền thì ném cô ta xuống.”

“Không được, em vẫn không yên tâm, sự sai lầm này quá lớn. Em không nên làm như vậy mới đúng!”

Hoắc Hoành nghe thấy lời nói vô tình của cô thì nụ cười bị chôn vùi ở khóe miệng, anh có cảm giác hình như Nhiếp Nhiên không lo lắng vì người này mang tới nguy hiểm tiềm ẩn.

Mà là bởi vì cô không kịp thời khống chế tâm trạng của mình.

Điều này làm cho anh khẽ cau mày, “Tại sao không nên? Em chỉ muốn cứu người mà thôi thì có lỗi gì? Em thấy cô ta đáng thương, động lòng trắc ẩn, đây là một tâm lý rất bình thường của con người.”

Hoắc Hoành thấy cô im lặng không nói lời nào, bèn nói tiếp: “Nhiếp Nhiên, em đừng quá hà khắc với mình. Em là con người, không phải máy móc, cho dù có lúc em bị tâm trạng thao túng cũng là chuyện hết sức bình thường.”


Chỉ tiếc Nhiếp Nhiên lại không đồng tình, cô ngẩng đầu lên, chân mày cau chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nặng nề, “Người bị tâm trạng thao túng sẽ mất đi phán đoán chính xác, em bây giờ chính là bị tâm trạng đáng chết này làm mất đi phán đoán chính xác đây!”

“Em chỉ cứu người, làm sao có thể nói là mất đi phán đoán?” Hoắc Hoành không hiểu sự cố chấp của cô.

“Đúng vậy, em chỉ cứu một người, nhưng không rõ lai lịch người kia thế nào, rốt cuộc là vô tội hay là giống như lần trước tới ám sát anh, anh có thể chắc chắn sao? Ngộ nhỡ là thuộc hạ của Đạt Khôn đến báo thù thì sao?” Nhiếp Nhiên càng nói càng cảm thấy hối hận.

Hoắc Hoành cúi đầu nhìn cô, đáy mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu, một lúc sau mới hỏi: “Rốt cuộc em lo lắng cô ta đến báo thù, chờ cơ hội ám sát, hay là lo lắng cô ta khiến em mất khống chế tâm trạng.”

Anh gãi đúng chỗ ngứa khiến vẻ mặt Nhiếp Nhiên nghiêm lại, “Hai chuyện này có gì khác nhau à? Sự lỗ mãng nhất thời của em dẫn đến việc lo lắng động cơ của cô ta, đây là một vấn đề mới đúng.”

“Em hiểu rõ anh nói tới điều gì, Nhiếp Nhiên.”

Mặc dù lời cô nói không sai, nhưng rốt cuộc cô sợ mình lỗ mãng phạm sai lầm, hay là sợ tâm trạng của mình khi làm ra hành động lỗ mãng đó?

Cô gái trong lòng vì câu nói thâm ý của anh mà yên tĩnh lại.

Sự yên lặng lúc này không nói cũng rõ rồi.

Quả nhiên là cô sợ mình mất khống chế.

Hoắc Hoành nhìn ngồi cô gái ngồi trên đùi mình, anh có thể cảm nhận được lòng cô đang hỗn loạn.

Cho nên anh cũng sẽ không chất vấn liên tục mà khẽ vuốt tóc và hôn lên trán cô, “Thật ra cho dù cô ta vô tội hay là có mưu tính, Nhiếp Nhiên, anh đều vui vì hành động lần này của em.”

“Vui cái sh*t! Mẹ kiếp em đã dẫn lửa lên người rồi mà còn vui! Anh sợ mình mạng lớn không chết được đúng không!”

Dáng vẻ tức giận mà sinh ra mấy phần sống động của cô gái nhà mình khiến Hoắc Hoành càng cười tươi hơn, anh giữ lấy đầu Nhiếp Nhiên, ấn nhẹ vào lòng mình, “Anh vui vì cuối cùng cô gái nhà anh cũng không còn lý trí như vậy nữa. Em không biết đâu, có lúc em quá bình tĩnh và lý trí, khiến anh cảm thấy rất đau lòng.”

“Cô gái nhà anh bỏ ra cái giá lớn thế nào, chịu tổn thương nhiều thế nào, mới có lý trí và sự khắc chế sâu tận xương tủy như vậy.”

“Anh thà em luôn không lý trí, ít nhất như vậy mới có tinh thần phấn chấn mà các cô gái nên có.”

Chương 1487.3ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

Nhiếp Nhiên vốn còn muốn đẩy anh ra, nhưng nghe từng câu nói nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai, dần dần yên tĩnh lại, cánh tay cô cũng dần dần dán vào ngực anh.

Một lúc sau cô mới nói: “Em không lý trí sẽ gây phiền phức cho anh.”

Vừa rồi lúc đánh xong, cô mới tỉnh táo lại biết mình đã làm gì.

Dám làm việc nghĩa? Dám cứu người?

Hơn nữa còn là cứu người trong hang ổ cướp biển.

Một khi xảy ra chuyện gì, rất có thể còn liên lụy đến Hoắc Hoành.

Nhìn cô gái cau mày phiền muộn trong lòng, Hoắc Hoành cười chọc vào má cô, “Không sao, em gây ra phiền toái, anh cũng sẽ giải quyết từng cái cho em. Anh thích giải quyết hậu quả cho em, nếu không còn cần anh làm gì.”

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, “Cho dù vì thế mà bị dồn vào bước đường cùng?”

“Em dám coi thường người đàn ông nhà em hả? Người đàn ông nhà em rất lợi hại, chút vấn đề nhỏ của em sao có thể đẩy anh vào bước đường cùng. Em phải thử tin tưởng người đàn ông nhà em chứ.”

Anh cố ý trêu chọc Nhiếp Nhiên nên vui vẻ vỗ ngực mình, bày tỏ mình đáng tin.

Nhiếp Nhiên thấy anh diễn trò thì chỉ lạnh lùng trợn mắt nhìn anh một cái, nhưng tâm trạng ít nhiều đã bình tĩnh lại.


Đúng lúc này, đột nhiên cả chiếc thuyền giống như chịu chấn động, đồ trong khoang thuyền rung lắc.

Nhiếp Nhiên đang ngồi trên đùi Hoắc Hoành suýt nữa ngã nhào xuống. May mà Hoắc Hoành nhanh tay nhanh mắt ôm cô vào lòng.

Sau đó, khi hai người bọn họ chưa kịp hoàn hồn lại, đi đôi với một tiếng va chạm rõ ràng, chiếc thuyền lại bắt đầu lắc lư, còn mạnh hơn cả ban nãy.

Hoắc Hoành ôm Nhiếp Nhiên, hai tay không dùng sức, suýt nữa lăn từ trên ghế xuống.

“Mau bỏ em ra!” Nhiếp Nhiên bình tĩnh đẩy anh một cái.

Hoắc Hoành cũng biết lúc này không thể ôm Nhiếp Nhiên nữa, nếu không hai người có thể ngã cả xuống, vì vậy đến khi thuyền vững lại một chút, anh lập tức thả cô ra.

Lúc này Phó lão đại loạng choạng lao vào trong.

Hắn nôn nóng bất an, “Không xong rồi, không xong rồi! Cao lão đại... Cao lão đại dẫn một đám anh em tìm tới nơi rồi!”

Nhiếp Nhiên nhíu mày, đi nhanh ra khỏi khoang thuyền thì thấy một chiếc thuyền ở phía sau thuyền của Phó lão đại đang nhanh chóng đâm vào.

Ầm!

Cái mũi thuyền bằng sắt kia đâm vào đuôi thuyền của Phó lão đại, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thuyền lắc lư dữ dội, đám cướp biển trên boong đều tự tìm đồ để có thể đứng vững, sợ bị xô ngã.

Phó lão đại vội vàng nắm lấy tay vịn, “Nhị thiếu! Làm thế nào bây giờ? Đây là vì người của anh nên mới...” Hắn nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh.

Hắn do dự một lát mới tiếp tục nói với Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, tôi và Cao lão đại không có mâu thuẫn gì! Nếu không phải vì cái người phụ nữ đó, tôi cũng không đến nỗi...”

Ầm!

Phó lão đại còn chưa nói xong đã nghe thấy ở phần đuôi thuyền có cái gì vỡ toang.

Tên thuộc hạ ở đuôi thuyền loạng choạng chạy tới, lo lắng nói: “Lão đại, Cao lão đại đâm hỏng đuôi thuyền của chúng ta rồi!”

Phó lão đại lập tức cuống lên, “Cái gì?! Hắn muốn dồn tao vào chỗ chết à! Nhị thiếu, làm thế nào bây giờ! Tôi đây là bị tai bay vạ gió.”

Hắn không ngờ mình chỉ đưa Hoắc Hoành và thuộc hạ của anh đi mở mang tầm mắt mà lại khiến Cao lão đại ra tay giết hắn.

Chương 1487.4ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

Nhiếp Nhiên nắm lấy cửa khoang, nói với Phó lão đại: “Chuyện này do tôi gây ra, tôi đi giải quyết!”

“Một mình cô?” Đáy mắt Phó lão đại rõ ràng có sự nghi ngờ.

Có lẽ cô đối chiến một mình với Cao lão đại không thành vấn đề, nhưng bây giờ ở trên thuyền, hơn nữa đối phương còn nhiều người như vậy, vẫn nói yếu không địch lại mạnh mà.

Làm sao cô có thể đánh thắng được!

“Dĩ nhiên không phải một mình tôi rồi, anh đi dụ Cao lão đại ra ngoài đi!” Nhiếp Nhiên đứng ở cửa khoang thuyền, nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn phía sau.

Phó lão đại trợn to hai mắt, “Cái gì? Tôi? Tôi dụ Cao lão đại ra? Dụ thế nào?”

Hắn đâu phải là phụ nữ, làm sao có thể dụ được Cao lão đại ra?

Nhiếp Nhiên quay đầu qua nhìn hắn, “Có biết cầu xin tha thứ không?”

“Cầu... cầu xin tha thứ? Tôi đường đường là lão đại, cô bảo tôi đi cầu xin tha thứ, vậy mặt mũi của tôi để ở đâu!” Phó lão đại vừa nghe thấy thế đã lập tức từ chối.

Nhiều thuộc hạ nhìn chằm chằm mình như vậy, cầu xin tha thứ ngay trước mặt mọi người thì… mất mặt lắm! Sau này làm sao còn tạo uy tín trước mặt thuộc hạ của mình được?

“Thế thì mắng chửi! Dù sao cũng phải có cách gì đó dụ hắn ra ngoài cho tôi!” Nhiếp Nhiên không muốn lề mề với Phó lão đại về chuyện cách thức, sau đó lại phân phó: “Tìm mấy người bơi giỏi, thấy thời cơ tốt thì nhảy xuống biển lên thuyền, rồi bảo mấy người bắn giỏi nấp trong bóng tối, nghe mệnh lệnh của tôi.”

Nhảy xuống biển lên thuyền?

Mắng Cao lão đại?

Bắn giỏi?

Một loạt hành động này khiến Phó lão đại ù ù cạc cạc.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Hắn hỏi.

Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm phản ứng với hắn, vẫn tiếp tục phân phó: “Còn nữa, lát nữa bảo lái thuyền nghe theo chỉ thị của tôi, thấy tôi có động tác thì lập tức đâm lại.”

Đâm lại?

Phó lão đại trợn tròn mắt khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được khẽ cau mày, “Có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên là có vấn đề rồi, thuyền của tôi không kiên cố bằng thuyền của Cao lão đại, nếu như đâm lại nó, chiếc thuyền này sẽ nát mất!” Phó lão đại nhắc nhở.

Tài lực của Cao lão đại trong vùng biển này nằm trong top 3, thuyền của hắn đương nhiên cũng là tốt nhất.

Còn Phó lão đại, từ khi bị quân đội vây quét rồi bỏ chạy thì đã chẳng còn tiền bạc gì nữa, cái thuyền bây giờ đương nhiên không thể so sánh với thuyền của Cao lão đại rồi.

Nhiếp Nhiên chỉ lạnh lùng nói: “Nếu anh không đâm lại, chỉ mấy cái nữa là thuyền của anh cũng sẽ tan nát!”

Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy “ầm...” một tiếng, thuyền lại chấn động mạnh.

Sau đó người ở đuôi thuyền hô to lên, “Lão đại, mạn thuyền của chúng ta bị đâm gãy một đoạn rồi, làm thế nào đây!”

“Xong rồi, xong rồi, lần này chúng ta hoàn toàn xong rồi! Thuyền của tôi!” Phó lão đại đau lòng không ngừng kêu, “Nhị thiếu, người của anh rước lấy chuyện này, bây giờ anh em trên thuyền của tôi không biết sống chết thế nào!”

Nhiếp Nhiên ghét nhất có người lải nhải bên tai, cô lạnh lùng mắng một tiếng, “Câm mồm! Cùng lắm thì tôi đền cho anh!”

Giọng cô quá nhẹ nhàng khiến Phó lão đại không tin, “Cô biết một chiếc thuyền tốn bao nhiêu tiền không! Cô tưởng là mua mô hình à?!”

“Chiếc thuyền của Cao lão đại có đủ đền cái thuyền nát này của anh không?” Nhiếp Nhiên quét mắt qua hắn.

Phó lão đại lập từng ngừng rên, “Cô muốn cướp thuyền của Cao lão đại cho tôi à?”

“Đúng, nếu muốn thuyền thì nhanh chóng bảo bọn họ chuẩn bị đi, nếu không bị đâm chìm thuyền rồi, đến lúc đó đừng nói là thuyền, tất cả chúng ta đều xong đời!”

Chương 1487.5ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

Nhiếp Nhiên thấy cái thuyền của Cao lão đại ở phía sau lại kéo dãn khoảng cách với thuyền của Phó lão đại, chắc là chuẩn bị đâm mạnh một cái nữa nên lập tức phân phó.

Phó lão đại vừa nghe thấy cái thuyền của Cao lão đại có thể biến thành của mình, tâm trạng lập tức phấn chấn, trầm giọng ra lệnh cho người xung quanh: “Nghe lệnh cô Diệp, mau chuẩn bị đi!”

“Rõ!” Mọi người đồng loạt hô lên, sau đó dưới sự sắp xếp của Phó lão đại nhanh chóng ai về vị trí người nấy.

Nhiếp Nhiên cùng đám người kia xuống khoang thuyền lấy súng, lúc chuẩn bị tìm điểm cao khống chế lại bị Hoắc Hoành ngăn cản, “Vậy anh phải làm gì đây? Cô Diệp.”

Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi thuận tay cầm một khẩu súng lên, nói với anh: “Giết đám cướp biển xung quanh Cao lão đại cho em.”

Hoắc Hoành nhân lúc xung quanh không có ai, giơ hai ngón tay lên đặt trước trán, “Tuân lệnh.”

Sau đó hai người nhanh chóng tìm mấy điểm cao khống chế của chiếc thuyền.

Bởi vì trèo lên cột buồm quá nguy hiểm, cộng thêm không thuận tiện cho việc ẩn nấp cùng với khó chạy thoát, nên Hoắc Hoành không cho phép Nhiếp Nhiên đi lên.

Hai người chỉ có thể theo khoang thuyền leo lên tầng ba, mở cửa sổ trời ra, nhắm vào cái thuyền phía sau.

Hai người bọn họ vừa mới vào vị trí, Phó lão đại cũng đứng ra sau thuyền, hô to lên với cái thuyền kia: “Cao lão đại, Cao lão đại mẹ kiếp anh làm cái gì thế! Mắt mù không nhìn thấy thuyền của tôi à, lại cứ đâm vào như vậy!”

Cao lão đại trên thuyền nghe thấy Phó lão đại hô như vậy, nhanh chóng đi từ trong khoang thuyền ra, “Ồ, Phó lão đại đấy à, ngại quá, lái thuyền của tôi không thấy rõ nên mới đâm vào.”

“Không thấy rõ? Thuyền của tôi lớn như vậy mà anh không thấy rõ? Tên lái thuyền nào của anh không thấy rõ, bảo hắn ra đây! Ông đây cho hắn đời này nhìn thấy thuyền của ông đây là phải tự giác tránh ra!” Phó lão đại xắn tay áo lên mắng.

Cao lão đại đứng ở trên boong, vẻ mặt đắc ý, “Phó lão đại nóng nảy như vậy làm gì, không phải là ma sát nho nhỏ thôi sao, quá bình thường.”

Đang nói chuyện thì “ầm...” một tiếng, cái thuyền kia lại đâm mạnh tới.

Phó lão đại không để ý nên ngã thẳng xuống, hắn giậm chân mắng to, “Mẹ kiếp, còn nữa à?!”

“Đã nói lái thuyền của tôi không thấy rõ rồi. Phó lão đại anh khoan dung chút đi.” Cao lão đại đứng vững vàng, thấy đối phương thảm hại như vậy thì phá lên cười.

“Khoan dung cái sh*t, rõ ràng là anh cố ý!” Phó lão đại chỉ vào mặt hắn tức giận mắng lên.

Cao lão đại cũng không giấu giếm, ngang ngược gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cố ý thì làm sao, anh có bản lĩnh cũng đâm tôi đi. Có điều chỉ sợ anh đâm tôi xong, thuyền của anh cũng nát hết thôi.”

Hắn vừa nói xong, đám thuộc hạ xung quanh đã phối hợp cười ầm lên.

Phó lão đại tức giận, “Cao lão đại anh nói chuyện không giữ lời! Đồ lật lọng! Đã nói là không tính sổ rồi, anh lại dám nuốt lời!”

Cao lão đại hừ lạnh một tiếng, “Tôi nuốt lời thì đã sao, anh có bản lĩnh thì gọi những người đó ra đây, bảo bọn họ chủ trì công đạo cho anh.”

“Cao lão đại, anh...”

“Tôi cái gì? Thuộc hạ của anh dám bắn thuộc hạ của tôi bị thương không nói, còn dám đánh tôi, chỉ riêng khoản nợ này thôi, anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh à?! Ngu xuẩn! Hôm nay ông đây sẽ đâm chết các người, cho cái thằng oắt con kia chết dưới biển!”

Nói rồi hắn vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục lái thuyền đâm vào.

Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đã híp mắt nhắm chuẩn vào đầu Cao lão đại.

Vừa rồi cô bị cú va chạm kia làm mất chính xác, bây giờ chính là cơ hội!

Cô nhìn thuyền của Cao lão đại đang ép đến gần, dần dần tiến vào phạm vi bắn của cô, lập tức không do dự bóp cò. Đoàng! Một tiếng súng vang lên.

Cơ thể Cao lão đại chấn động, tiếng cười lớn hoàn toàn kết thúc.

Sau đó hắn mềm nhũn ngã xuống.

Chương 1487.6ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

“Lão đại!”

“Lão đại!”

Mấy tên thuộc hạ đứng ở cách Cao lão đại không xa lập tức kinh hãi vội vàng chạy lên.

Ai ngờ bọn chúng đã vừa vặn tiến vào trong phạm vi bắn của Hoắc Hoành.

Tốc độ của anh rất nhanh, “đoàng... đoàng... đoàng...” bắn liền ba phát, không hề dừng lại, mấy tên bên cạnh Cao lão đại bị hạ gục, ngay cả chút năng lực chống đỡ đánh trả cũng không có.

Lần này đám thuộc hạ của Cao lão đại rơi vào khủng hoảng.

Nhiếp Nhiên nhân lúc này hô về phía tên lái tàu: “Đâm vào!”

Sau đó đưa tay ra hiệu với phía dưới, đám cướp biển đã chuẩn bị xong lập tức nhào xuống nước, bơi về phía chiếc thuyền kia.

Những tên cướp biển còn lại theo mệnh lệnh của Phó lão đại cầm súng nã vào đám thuộc hạ như rắn mất đầu của Cao lão đại.

“Bắn cho tao!”

“Không cần nương tay! Dùng hết tất cả đạn!”

“Các anh em, bắn chết chúng cho tao!”

“Ha ha ha, các anh em xông lên!”

Trên boong truyền đến tiếng cười khoa trương của Phó lão đại.

Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành giải quyết xong Cao lão đại và mấy người trên boong xong thì trở lại trong khoang thuyền.

“Kỹ thuật bắn không tệ.” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhướng mày với người bên cạnh.

“Vậy sao? Hiếm khi nghe thấy em khen anh, khen thêm đi.” Hoắc Hoành cười nhìn cô.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Dạy em mấy chiêu đi.”

“Kỹ thuật bắn của em còn cần anh dạy à?” Hoắc Hoành khẽ trừng cô một cái.

“Nhưng em thấy tốc độ nổ súng của anh vẫn nhanh hơn em.”

Đặc biệt là lúc thuyền di chuyển, anh gần như là nổ súng không hề gián đoạn. Hơn nữa những nhân vật mục tiêu kia còn đang di chuyển, như vậy độ khó càng cao.

“Không phải tốc độ của anh nhanh, thật ra tốc độ của chúng ta không phân cao thấp. Lúc đó anh nổ súng gần như mô phỏng theo quỹ tích bọn chúng có thể di chuyển nên anh mới có thể giải quyết nhanh chóng như vậy.” Hoắc Hoành cười xoa đầu cô rồi giải thích.

Tất cả quỹ tích di chuyển?

Trời!

Phó lão đại mắng có mấy phút ngắn ngủi, có ít nhất bốn năm tên đứng ở trên boong thuyền, tốc độ, phương hướng của mỗi người, còn phải tính toán tốc độ của thuyền, trong thời gian ngắn như vậy anh lại có thể tính ra toàn bộ.

Điểm này, Nhiếp Nhiên tự đánh giá không làm được.

Đây không chỉ là năng lực tính toán mạnh mẽ mà còn là thử thách lớn với tốc độ tay và sự nhạy bén.

“Thế nào, có phải bắt đầu sùng bái anh rồi không?” Hoắc Hoành thấy cô không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm mình, khẽ cong khóe miệng lên cười đắc ý.

“Ừm, có một chút.”

Đối với người mạnh, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ tiếc lời khen.

Huống hồ Hoắc Hoành còn lợi hại thật.

Thấy Nhiếp Nhiên trịnh trọng gật đầu, Hoắc Hoành khẽ cười, “Ngốc!”

Hiếm khi được nở mày nở mặt, lần này cuối cùng trong lòng Hoắc Nhị thiếu cũng có cảm giác thắng được một ván.

Chương 1487.7ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

Trên boong tàu là cảnh bắn nhau, đạn bay tứ tung, mà ở bên trong khoang thuyền, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên lại đang mở một lớp dạy học.

Hoắc Hoành dẫn Nhiếp Nhiên quay lại cửa sổ trời, đích thân dạy cho cô, trong cảnh chiến đấu này, lợi dụng mô phỏng và tính toán ra mục tiêu thế nào.

Bởi vì từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên đều dựa vào giác quan thứ sáu và nhiều năm kinh nghiệm để bắn, đồng thời chỉ có thể mỗi lần nhắm bắn một mục tiêu.

Còn Hoắc Hoành thì khác, cách anh dùng có thể gộp toàn bộ người trên boong tàu vào đó.

Một người dạy nghiêm túc, một học cẩn thận.

Hai người lại đều là người thông minh, có thể nói là vừa dạy đã hiểu, một học biết mười.

Chẳng bao lâu sau Nhiếp Nhiên đã tìm được chút cảm giác sau khi giết được mấy người.

Nhiếp Nhiên coi đám cướp biển kia như chuột bạch để huấn luyện, mỗi tên một phát, nhanh mà chắc.

Chẳng mấy chốc đã giết hết người trên boong.

Lúc này đám thuộc hạ của Phó lão đại đã leo lên thuyền của Cao lão đại, đánh thắng một trận.

Nghe đám cướp biển kia hoan hô trên boong thuyền, Hoắc Hoành nhân lúc đám người kia không chú ý lén hôn lên má cô một cái, khen ngợi: “Cô gái nhà anh thật thông minh!”

Tâm trạng Nhiếp Nhiên đang không tệ nên cũng không so đo với anh.

Hai người từ cửa sổ trời quay lại khoang thuyền một lần nữa.

“Cô Diệp, kỹ thuật bắn của cô thật lợi hại.” Phó lão đại vội vàng đi vào, cười ha ha khen ngợi Nhiếp Nhiên.

Lần này hắn hoàn toàn phục rồi.

Năng lực của cô gái này thật sự không thể khinh thường.

Những tên cướp biển khác cũng tràn vào trong, cười nói: “Đúng vậy cô Diệp, kỹ thuật bắn của cô quá ngầu!”

“Mỗi tên một phát, không hề dừng lại! Đúng là tay súng thiện xạ!”

Lúc này bọn chúng đều vô cùng kính nể, không ai dám nói linh tinh là cô dựa vào thủ đoạn khác lên chức, lại càng không dám lôi chuyện đó ra trêu chọc cô.

Ném hết người của Cao lão đại xuống biển cho cá mập ăn, lại cọ rửa boong thuyền xong, lúc này Phó lão đại mới mời Nhị thiếu và Nhiếp Nhiên qua.

Nhưng ngay khi bọn họ leo lên thuyền của Cao lão đại, đột nhiên nghe thấy một tên thuộc hạ trong thuyền của Phó lão đại hô to lên, “Đứng lại! Mau ngăn cô ta lại, ngăn cô ta lại! Đừng để cô ta trốn thoát!”

“Chuyện gì thế?” Phó lão đại hô lên với cái thuyền trước mặt.

Vừa dứt lời đã nghe thấy “ùm...” một tiếng, giống như là có cái gì đó rơi xuống nước.

“Không xong rồi, không xong rồi! Lão đại! Người phụ nữ đó... người phụ nữ đó nhảy xuống biển rồi!” Tên thuộc hạ không đuổi kịp kia chạy từ trên boong thuyền ra phía sau, báo cáo với Phó lão đại.

Phó lão đại kinh ngạc hỏi: “Nhảy xuống biển?”

Tên thuộc hạ không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, vừa nãy em muốn đưa cô ta lên thuyền cùng, chắc là vừa nãy đâm nhau làm cô ta tỉnh lại, em mới mở cửa khoang thuyền ra đã bị cô ta đấm cho một cái, sau đó cô ta lao ra nhảy thẳng xuống biển.”

Nhiếp Nhiên đi về phía trước mấy bước, xác nhận mấy lần: “Anh chắc chắn cô ta nhảy xuống biển thật chứ?”

“Chắc chắn, tôi tận mắt thấy cô ta nhảy xuống.” Tên cướp biển rất sợ Nhiếp Nhiên sẽ trách tội hắn nhưng lại không dám kiếm cớ, sợ chọc giận cô bị cô bắn chết.

Lúc hắn đang không biết làm thế nào, định nhờ lão đại xin tha thứ cho mình thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói, “Vậy thì tốt.”

Hắn ngây ra, “Hả?”

Người này không phải do cô cố gắng đánh nhau mới thắng về được cho Nhị thiếu à?

Phó lão đại cũng há hốc mồm với phản ứng của cô. Hắn còn tưởng Nhiếp Nhiên sẽ vô cùng phẫn nộ, cho dù không bắn chết thuộc hạ thì cũng sẽ trách phạt tên thuộc hạ kia, nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên lại thản nhiên như không.

Chương 1487.8ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

“Giương buồm xuất phát thôi.” Nhiếp Nhiên vỗ vai Phó lão đại, ra lệnh.

Phó lão đại ngẩn ra một chút, gật đầu, “A a, về thôi, về thôi...”

Nhưng trong lòng vẫn không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại có thái độ kỳ quái như vậy.

“Vui rồi chứ?” Sau khi quay lại khoang thuyền, Hoắc Hoành cười hỏi.

“Cũng tạm.” Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường, vẻ mặt mặc dù không có phản ứng gì quá lớn, nhưng Hoắc Hoành có thể thấy được cô đã thả lỏng hơn.

Hoắc Hoành thấy cô không sao nữa, cũng bỏ qua chuyện này.

Anh tin rằng một ngày nào đó cô sẽ ổn.

Giống như ban đầu cô không chịu chấp nhận mình, cuối cùng không phải cũng buông lỏng rồi sao?

Anh tin đây là một quá trình, cần thời gian từ từ rèn luyện.

Sau khi trải qua một trận bắn nhau ngắn ngủi, Phó lão đại dùng móc sắt móc lên thành cái thuyền gãy của mình, sau đó đi về phía hòn đảo.

Lúc lên đến đảo trời đã tối rồi.

Phó lão đại bảo Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên ở trên đảo nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi hãy đi, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đã muốn đi.

Chuyện này làm cho Phó lão đại kinh ngạc, “Sao lại đi vội như vậy?”

Hoắc Hoành đã đổi sang Âu phục của mình, lại thành Nhị thiếu nhanh nhẹn, anh nói với Phó lão đại: “Lần này tôi tới để xem tiến độ của kho vũ khí đạn dược, bây giờ đã xem xong rồi nên không thể nán lại lâu nữa, công ty còn rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, đến khi làm xong tôi sẽ còn tới nữa.”

“Thật không? Vậy chúng ta chốt rồi nhé, đến lúc đó anh nhất định phải tới.” Phó lão đại nói xong lại nhìn Nhiếp Nhiên, nhiệt tình nói: “Cô Diệp cũng phải tới!”

Nhiếp Nhiên nhếch mép một cái, gật đầu, coi như là đồng ý.

“Yên tâm đi, Phó lão đại, đến lúc đó chúng tôi cùng tới uống rượu chúc mừng kho vũ khí đạn dược đã hoàn thành.” Hoắc Hoành cười nói.

Nghe được mấy chữ uống rượu chúc mừng, Phó lão đại cũng rất vui vẻ gật đầu, “Được được được, vậy tôi chờ khi đó uống với Nhị thiếu một trận!”

“Nhất định.”

“Vậy tôi không tiễn nữa.”

“Phó lão đại dừng bước.”

Sau khi hàn huyên một lúc, cuối cùng hai người bọn họ cũng lên đường trở về.

Ở trên đảo hơn một tuần, chắc kỳ nghỉ Tết đã kết thúc, các nhân viên của Hoắc thị đã bắt đầu đi làm rồi.

Lần này trở về, chắc hẳn tất cả đều sẽ thuận lợi.

Nhiếp Nhiên ngồi bên trong khoang thuyền thầm suy nghĩ.

Chương 1487.9ĐẤU SÚNG - EM PHẢI NÉM CÔ TA XUỐNG BIỂN!

Chiếc thuyền này chạy trên biển đã hơn một tiếng, bên ngoài khoang thuyền có người hô lên: “Cô Diệp! Cô Diệp!”

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, mở mắt ra.

Một tên cướp biển hào hứng chạy tới cửa nói với cô: “Cô Diệp, cô mau đến xem, cô gái đó... quay lại rồi!”

Lần này, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đều mở to mắt ra, “Anh nói cái gì? Cô ta quay lại rồi?”

Tên cướp biển kia toét miệng, không ngừng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, cô ta quay lại rồi!”

Đang yên đang lành sao lại quay lại?

Làm sao có thể!

Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên nhìn nhau một cái, trong lòng lập tức cảnh giác.

Rõ ràng đã nhảy xuống biển rồi, nhưng bây giờ xuất hiện một cách khó hiểu, nếu nói là không có mục đích, sợ là sẽ không ai tin!

Hai người bọn họ đồng thời đi ra khỏi khoang thuyền, thấy mấy người đang vây ở đó bàn luận xôn xao.

Nhiếp Nhiên lập tức lên tiếng hỏi: “Sao thế?”

Đám người kia lập tức lui sang một bên.

Cô thấy ngay cô gái đó quần áo xốc xếch, cả người ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Gương mặt đó trắng bệch như chết rồi.

“Chuyện gì thế này?”

Một tên cướp biển vội vàng giải thích: “Vừa rồi chúng tôi đứng ở trên boong thấy một vật gì đó trôi qua đây, sau đó tên này thò đầu ra nhìn thì phát hiện là một người.”

Nơi này vẫn nằm trong màn sương mù dày đặc bên ngoài đảo, cho dù là vào ban ngày, không thấy rõ người cũng hết sức bình thường.

Có lẽ cô gái này trôi cả đêm không có ai phát hiện ra, chắc là trôi trong sương mù nên lâu như vậy mới không có ai vớt lên.

“Lúc đó tôi còn tưởng là xác chết, nhìn kĩ lại thì mới thấy chính là người phụ nữ hôm qua nhảy từ trên thuyền của chúng ta xuống. Ha! Mọi người nói xem có trùng hợp không?”

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn cô gái dưới đất, cười hung ác, “Đúng vậy, đúng là quá trùng hợp, đã qua một ngày rồi mà cô ta còn có thể trôi tới đây.”

Nếu không phải cô gái này cố ý, vậy thì đúng là sự trùng hợp do ông trời sắp xếp.

Biển lớn như vậy, trôi cả một đêm, cuối cùng lại có thể bị bọn họ gặp được.

Xác suất này đúng là có thể đi mua vé số rồi!

“Ai nói không phải, thế này đã chứng minh đây là đồ của Nhị thiếu, không thể chạy nổi!” Một tên cướp biển nịnh hót.

“Không sai! Người này là của Nhị thiếu, muốn chạy cũng không chạy nổi!”

Mấy người ở đó ra sức nịnh bợ.

Hoắc Hoành thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám, nói với mấy người kia: “Được rồi, đưa cô ta đến khoang thuyền đi.”

“A, đúng đúng đúng, mau khiêng người vào.”

Bọn chúng ba chân bốn cẳng đỡ cô ta vào bên trong khoang thuyền, chỉ để lại hai người hai người ở trên boong.

Hoắc Hoành đi tới bên cạnh cô, còn chưa lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã nói: “Anh định làm thế nào?”


“Cũng phải đợi cô ta tỉnh lại mới có thể tính tiếp, dù sao cũng là một mạng người, nếu thật sự vô tội thì không được.”


“Em có dự cảm, người này nhất định sẽ là một mối phiền phức.” Nhiếp Nhiên ngắm nhìn sương mù dày đặc hư vô phía xa, trong giọng nói mang theo sự phẫn nộ.


Hoắc Hoành cười khẽ, vỗ vai cô an ủi: “Được rồi, đừng tự giận mình nữa, nếu đã không tránh được thì xem rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào đi. Nếu thật sự có mục đích, em cũng phải tin là anh có thể giải quyết được chứ.”


Mặc dù có Hoắc Hoành an ủi nhưng từ đầu đến cuối Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy mối phiền toái này là do mình tìm đến cho Hoắc Hoành nên rất áy náy với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK