Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

XÓA ĐI SỰ TỒN TẠI CUỐI CÙNG CỦA ANH (4)

Uông Tư Minh giải thích: “Những người đó còn chưa tới Cục Cảnh sát thì đã phát độc chết giữa đường rồi.”

Phát độc giữa đường?

Nhiếp Nhiên bắt đầu hồi tưởng lại nhất cử nhất động của Hoắc Hoành trong phòng họp, hình như không có chỗ nào có thể để anh động tay vào cả.

Đợi đã!


Cô đột nhiên nhớ ra giữa chừng có người đi vào đưa nước.

Chỗ nước kia...

Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã biết tối hôm qua có cảnh sát rồi à?


Không, không đúng, lúc đó ngay cả mình cũng mới biết, sao Hoắc Hoành lại biết?

Cô cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cảm thấy có lẽ là anh muốn hoàn thành nhiệm vụ này thay mình sớm nên mới làm như vậy.

Tên đáng chết này!

Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm trạng, nói: “Trùng hợp vậy sao? Chẳng lẽ là Cát Nghĩa âm thầm động tay chân từ trước? Muốn nhân cơ hội này tóm gọn thành phố Z?”

Cô cố ý chuyển chủ đề, muốn xóa hoàn toàn mọi nghi ngờ hướng về Hoắc Hoành.

Mọi người đều không phản bác ý kiến của cô, hiển nhiên tất cả cũng cho là thế.

Nhiếp Nhiên thấy hình như bọn họ không phát hiện ra sự xuất hiện của Hoắc Hoành thì thầm thở phào.

Lúc này, Dương Thụ đứng ở cửa vẫn còn khiếp sợ giống như mất hồn đi tới trước mặt cô. Một lúc lâu sau, dường như đã khắc chế tâm trạng của mình, anh ta lí nhí nói: “Tôi xin lỗi, để cô suýt nữa gặp nguy hiểm.”

Nhiếp Nhiên cười lắc đầu: “Dù sao cũng là người một tay tôi dạy dỗ, thời khắc mấu chốt vẫn rất có bản lĩnh.”

Tối hôm qua sau khi phát súng kia bắn vào cửa sổ xe, cô nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Dương Thụ không nói tiếng nào kịp thời đè người kia xuống đất.

“Nếu không phải anh kịp thời đẩy cảnh sát kia ra, viên đạn kia đã bắn vào trong đầu tôi rồi, tôi đâu còn có thể đứng ở đây nghe anh nói xin lỗi.”

Dương Thụ đang nghĩ mình làm sai sẽ bị mắng, ai ngờ còn được cô khen ngợi, cả người vui sướng lâng lâng.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Nhiếp Nhiên đã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nhưng lần sau đừng hấp tấp như vậy nữa, anh không phải là trẻ con, chỉ có trẻ con mới lớn tiếng ầm ĩ khi không nhìn thấy người lớn thôi.”

Dương Thụ cúi thấp đầu, nói: “Tôi xin lỗi.”

“À đúng rồi, cảnh sát kia đâu, cảnh sát suýt nữa bắn thủng đầu tôi là ai?” Dạy dỗ Dương Thụ xong, Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi.

Người cảnh sát mặc đồng phục ngồi ở trong góc bước ra, lạnh lùng nói: “Là tôi.”

“Không tệ, có thể nhắm vào đầu tôi trong lúc tôi lái xe, xem ra kỹ thuật bắn rất tốt. Sao ban đầu không vào quân đội mà lại thi vào trường cảnh sát?” Nhiếp Nhiên thích chơi súng, đối với những người có kỹ thuật bắn tốt, khi nói chuyện giọng cô rất thân thiện.

Cảnh sát kia nhìn Lệ Xuyên Lâm, lạnh giọng nói: “Tôi muốn đi theo Đội trưởng Lệ.”

“Hóa ra là như vậy, vậy lần sau tôi tới thành phố Z mà có thời gian thì tìm chỗ nào thi bắn đi.”

“Được.”

Thấy anh ta nghiêm túc trả lời, Nhiếp Nhiên lắc đầu khẽ cười nói: “Quả nhiên là người Đội trưởng Lệ dạy, nói chuyện lời ít ý nhiều, lạnh như băng, cứng rắn.”

Lệ Xuyên Lâm bị chỉ đích danh thì hơi ngẩn ra.

“Đội trưởng Lệ, nếu người của chúng tôi đã bình an trở lại rồi thì chuyện tiếp theo giao cho cảnh sát xử lý đi.” Quý Chính Hổ không muốn ở lại đây nữa.

Lệ Xuyên Lâm khẽ gật đầu, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, “Được, lần này cảm ơn nhiều.”

Lúc nói cảm ơn Quý Chính Hổ, anh ta thoáng nhìn về phía Nhiếp Nhiên.


Nhiếp Nhiên chủ động tiến lên vỗ vai anh ta, “Hy vọng lần sau chúng ta gặp nhau không phải là trong nhiệm vụ mà là kỳ nghỉ, đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm, được chứ?”


“Được.”


Mặc dù anh ta biết khả năng Nhiếp Nhiên tới thành phố Z sẽ không quá lớn, bữa cơm này cũng không có mấy khả năng được ăn nhưng vẫn đồng ý.


Quý Chính Hổ và Lệ Xuyên Lâm lại nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng dẫn Nhiếp Nhiên rời khỏi Cục Cảnh sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK