Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ yên lặng một lát, hắn cười ngông cuồng: “Chị em tình thâm nói chuyện xong rồi đấy à?”

Người đàn ông kia ngồi trên sofa, mà đám thuộc hạ của hắn thì đứng ở cửa.

Nhưng xung quanh Nhiếp Nhiên và người đàn ông kia lại không ai đến gần, giống như cố tình chừa lại không gian cho họ.

Lúc này Nhiếp Nhiên đứng ở chính giữa căn phòng, đối mặt với hắn.

Hai người cứ một người ngồi, một người đứng như vậy.

Lúc này Nhiếp Nhiên mới quan sát kĩ người đàn ông trước mặt này.

Ngày đó ở xa nhìn không rõ, bây giờ cô nhìn ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện bắp tay hắn rất rắn chắc, mang theo sức mạnh đặc biệt của đàn ông.

Quan trọng nhất chính là bên hông hắn cài một khẩu súng màu đen, khẩu súng bóng loáng, cho dù dưới cái ánh sáng tù mù này thì vẫn có thể nhìn ra được ánh sáng phản chiếu lạnh lẽo của nó.

“Nếu như cô nói chuyện chị em xong rồi, vậy có phải chúng ta cũng nên nói chuyện của chúng ta không?” Hình như người đàn ông kia cảm nhận được cô đang nhìn chằm chằm khẩu súng bên hông mình bèn cười tháo súng ra, đặt ở bên cạnh.

Nhiếp Nhiên không nhịn được khẽ nhướng mày lên, hỏi: “Giữa chúng ta có chuyện gì?”

Cô chỉ vào phòng khám bệnh của bác sĩ Chu lấy cái hòm chữa bệnh mà thôi. Ngay cả hình dáng đối phương ra sao còn không thấy rõ, có thể có chuyện gì?

“Cô đánh người của tôi, còn uy hiếp tôi, dùng tôi làm con át chủ bài, ba chuyện đó dù sao cô cũng phải cho tôi một câu trả lời chứ?” Người đàn ông kia cười ngông cuồng, nhưng vẻ mặt lại thoáng lạnh lùng.

Nhiếp Nhiên bật cười một tiếng, rất không để ý, “Bây giờ không phải anh cũng đánh người của tôi, uy hiếp tôi, còn đem ‘chị em của tôi’ ra làm con át chủ bài à?”

Vừa rồi lúc Lão Tam Tử bị cô đuổi tới phòng bếp, cô phát hiện ông ta đi không được nhanh nhẹn lắm, chắc là bị đánh một trận, ông ta bị ép mới phải gọi cuộc điện thoại kia lừa mình qua đây.

Người đàn ông kia không ngờ cô sẽ quật ngược lại mình như vậy, ánh mắt ngẩn ra, sau đó cười sang sảng ra tiếng, “Nói như vậy, hình như chúng ta hòa nhau rồi.”

“Không, không hòa nhau. Tôi nhớ tôi có bảo thuộc hạ của anh chuyển cho anh một câu cảm ơn nhỉ?” Cô dừng một chút, sau đó giọng hơi lạnh đi, “Tôi cảm ơn anh rồi, nhưng anh lại dẫn người đến đây uy hiếp tôi, lần này đến lượt anh nên cho tôi một câu trả lời rồi đấy.”

Trong căn phòng nhỏ chật chội này, câu nói đó của cô hùng hồn có khí phách, làm cho mấy tên thuộc hạ đứng ở cửa, bao gồm cả người đàn ông kia đều hơi kinh ngạc.

Câu trả lời?

Rốt cuộc cô có nhìn rõ bây giờ tình hình trong phòng là như thế nào không?

“Này, con ranh kia! Mày muốn chết à, dám bảo đại ca nhà tao cho mày một câu trả lời! Mày có tin bây giờ tao bắn chết mày không!”

“Mày có biết đại ca của tao là ai không! Con ranh chết tiệt này đúng là không biết điều!”

Những tên đó tức giận thay nhau gầm ghè với cô.

“Ồ? Vậy rốt cuộc anh ta là ai?” Nhiếp Nhiên cười lạnh, trong giọng nói dường như rất coi thường người đàn ông ở trước mặt.

Gã đàn ông kia bị cô khích, quả nhiên mắc bẫy, “Anh ấy là...”

Nhưng gã còn chưa nói xong đã bị người đàn ông kia lạnh lùng quét mắt qua, khiến gã lập tức ngậm miệng.

Cô gái này đúng là lanh lợi.

Lại thuận thế muốn lợi dụng sơ hở biết được thân phận của mình.

Người đàn ông kia chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn ép từng bước qua chỗ Nhiếp Nhiên.

Chương 1512.2LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

“Vậy cô hy vọng tôi cho cô câu trả lời thế nào?” Hắn đứng yên ở trước mặt cô, hơi cúi người nhìn cô, trong giọng nói mang theo khí thế bức người.

Thân hình của Nhiếp Nhiên ở trước mặt một người đàn ông trưởng thành có vẻ yếu ớt nhỏ bé, nhưng cô không hề sợ hãi mà bình tĩnh trả lời: “Ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau.”

“Như thế thì không được, dù sao quan hệ giữa chúng ta đều là coi đối phương là thẻ đánh bạc.” Nụ cười của hắn có chút khó ưa.

Nhưng điều này không kích thích được tâm trạng của Nhiếp Nhiên, cô đột nhiên hỏi: “Nghe giọng anh thì không phải là người ở đây nhỉ?”

Một câu hỏi bất ngờ, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất chắc chắn.

Điều này làm cho những người xung quanh bắt đầu cảnh giác, ánh mắt bọn chúng nhìn cô lập tức thay đổi.

Chỉ có người đàn ông kia vẫn cười, lại tiến tới gần, nói: “Cô muốn nói gì, định đi theo tôi à?”

Nhiếp Nhiên lại hạ thấp vành mũ xuống, rõ ràng là không muốn để cho hắn thấy mặt thật của mình, “Mặc dù tôi không biết tại sao anh phải tới thành phố A, cũng không biết tại sao anh lại bị thương nặng như vậy, nhưng tôi khuyên anh, nếu vết thương đã lành rồi thì mau rời đi đi.”

Người đàn ông kia cong khóe miệng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, “Cô đang quan tâm tôi à?”

Cũng giống lời cô, đây không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Nhưng đáng tiếc là Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, “Không, tôi đang quan tâm đến tôi. Bởi vì anh đi rồi, tôi mới an toàn.”

Người đàn ông kia hiểu ra, bật cười, “Cô rất thành thật.”

Thành thật đến nỗi khiến hắn không biết phải nói cái gì nữa.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại rất tự nhiên đáp lại câu khen ngợi kia, “Dù sao thành thật cũng là một đức tính tốt.”

Người đàn ông kia cười rạng rỡ, hỏi: “Vậy đức tính tốt của cô có thể khiến cô dùng giọng thật nói chuyện, hoặc là bỏ mũ xuống không?”

Bây giờ hắn không chỉ tò mò thân phận của cô, mà tò mò với gương mặt của cô hơn.

Cô gái có thể nói ra những lời này trong tình huống này, rốt cuộc trông như thế nào?


Lúc hắn đang tưởng tượng dung nhan yêu kiều dưới cái mũ kia thì thấy cô gái trước mặt giơ tay lên cầm lấy vành mũ.

Hắn tưởng là cô định bỏ mũ ra thật.

Còn nghĩ sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời thế này.

Nhưng không ngờ cô giơ tay ra không phải là lấy mũ xuống, mà lại hạ thấp vành mũ một lần nữa: “Xin lỗi, hình như đức tính tốt của tôi không dạy tôi lộ mặt thật của mình trước người lạ có khả năng nguy hiểm.”

Trong lòng người đàn ông kia thoáng có sự mất mát khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn không hề để lộ ra, khóe miệng hắn vẫn duy trì nụ cười, “Xem ra giáo viên của cô không dạy tốt cho cô rồi.”

Vừa dứt lời, hắn đã giơ tay ra muốn lấy mũ của cô.

Hắn cảm thấy nếu cô không chịu chủ động lấy mũ xuống, vậy thì mình đích thân ra tay là được rồi.

Hôm nay, hắn phải nhìn cho rõ gương mặt dưới cái mũ này.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp thân thủ của Nhiếp Nhiên.

Ngay từ lúc người đàn ông đó giơ tay lên, cô đã hiểu ý đồ của hắn, lập tức xoay đầu ngón chân, lùi ra phía sau.

Động tác của người đàn ông kia bị hụt vào khoảng không.

Tay hắn vẫn giơ ở giữa không trung, duy trì động tác muốn lấy mũ của cô vừa rồi. Nhưng người trước mặt đã rời khỏi phạm vi của hắn trong nháy mắt.

Nhiếp Nhiên đứng cách hắn mấy mét, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, “Tôi nghĩ chắc giáo viên của anh cũng không dạy anh tử tế rồi.”

Chương 1512.3LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

Người đàn ông kia bỏ tay xuống, nụ cười ở khóe miệng không thay đổi, nhưng đôi mắt hẹp dài nguy hiểm kia đã híp lại, “Nếu chúng ta đều không phải là học sinh ngoan, vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

Vừa dứt lời, hắn lại lao qua chỗ Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên thấy hắn chưa từ bỏ ý định lấy mũ của cô, cô lại nhanh chóng lùi về phía sau.

Có điều căn phòng này thật sự quá nhỏ hẹp, Nhiếp Nhiên lui lại mấy bước đã phát hiện mình không còn đường để lùi nữa rồi, thậm chí sẽ bị hắn ép vào trong góc.

Rất rõ ràng, người đàn ông kia muốn ép cô tiến vào góc chết, không thể nào nhúc nhích.

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày một cái, động tác lùi lại càng nhanh hơn.

Người đàn ông kia tưởng là cô biết mục đích của mình rồi sẽ lập tức dừng lại, hoặc là tiến lên đánh nhau với mình, ai ngờ cô lại làm ngược lại, càng lùi ra sau.

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Hắn không ngừng nghi ngờ trong lòng, nhưng chân vẫn không ngừng đẩy cô vào trong góc tường.

Cuối cùng, lúc sắp ép cô vào góc tường, Nhiếp Nhiên đột nhiên phanh lại, lao lên giữ lấy bả vai người đàn ông kia.

Thật ra với thân hình nhỏ nhắn của cô mà nói, giữ lấy bả vai của người đàn ông kia thật sự không dễ dàng lắm.

Ngay cả người đàn ông kia cũng cảm thấy cô làm như vậy căn bản là đang tự tìm cái chết.

“Cô như vậy đúng là quá tham lam rồi.” Hắn cười nói xong, ấn lấy tay cô.

Muốn đánh ngã được hắn chỉ trong một lần, không phải là cô gái này cảm thấy vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn nên xem thường hắn đấy chứ?

Nếu là như vậy, thế thì cô phải thất vọng rồi.

“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên bị hắn giữ lấy tay, không chỉ không sốt ruột mà còn không hoảng không vội nói: “Nhưng từ trước đến giờ tôi luôn rất tham lam.”

Dứt lời, vẻ mặt cô thay đổi, lợi dụng bàn tay chống vào vai hắn, đạp mạnh chân vào tường, nhanh nhẹn lộn một cái, trốn ra khỏi không gian nhỏ hẹp kia, xoay chuyển chiến cuộc không có lợi cho mình.


Cô rất rõ tình hình của mình, nếu muốn thuận thế quật ngã hắn, tỷ lệ thành công sẽ không quá lớn, vì vậy cô nhanh chóng rút lui ra ngoài.

Đáng tiếc, hình như đối phương không hề muốn bỏ qua cho cô.

Nhân lúc Nhiếp Nhiên muốn bứt ra, hắn giữ lấy khuỷu tay cô.

Nhiếp Nhiên cau mày lại, cô vốn không có ý muốn dây dưa với hắn, nhưng hình như đối phương không chịu dừng tay.

Vì thế, cô không thể không quay người lại nghênh đón.

Người đàn ông kia thấy cô bị mình quấn lấy, lập tức cong môi lên cười, nhưng sau đó đã đứng cứng đờ tại chỗ, nụ cười giống như bị khắc lên mặt.

“Đại ca!”

Người xung quanh kinh hãi, muốn tiến lên.

Hóa ra lúc Nhiếp Nhiên quay lại, đầu tiên giả vờ muốn cạy cái tay đang chụp lấy tay mình của hắn ra, nhưng một giây tiếp theo, cô lại lợi dụng khuỷu tay mình húc vào ngực hắn.

Cô nhớ khi đó hắn ngồi ở trên giường, ngực bị quấn mấy tầng băng gạc, thậm chí chỉ ho khẽ thôi cũng sẽ làm vết thương rách ra, rỉ máu.

Cho nên, vết thương ở ngực chính là điểm yếu của hắn.

Người đàn ông kia khựng lại, cau mày, nhưng vẫn không chịu buông tay, đồng thời còn giữ lấy tay cô.

Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói đơn giản như vậy, ngay sau đó cô cũng giơ chân quấn lấy gót chân hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như dán sát vào nhau.

Nếu như cái mũ đó không che mất mặt cô, vậy thì càng tốt hơn!

Người đàn ông kia nghĩ thầm trong lòng.

Hắn vừa định động tay thì đã bị Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

Nhất thời, hai người cứ giằng co như vậy.

Chương 1512,4LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

Mấy tên thuộc hạ đứng ở cửa thấy đại ca nhà mình thành công giữ được người thì thầm vui mừng trong lòng.

Một tên trong đó lại không thể chờ đợi được muốn đánh lén Nhiếp Nhiên.

Nhưng ngay khi hắn vừa muốn tiến lên, Nhiếp Nhiên đã cong khóe miệng lên, lập tức buông lỏng sự kìm hãm dưới chân người đàn ông kia, mượn cái ghế đôn bên cạnh, đạp một cái, đá mạnh qua.

Người đàn ông đó bị ép chịu sức nặng của cả cơ thể cô, thậm chí lúc cô xoay tròn còn thành trụ chống cho cô.

Ầm!

Cô đạp thẳng vào huyệt thái dương trên đầu gã đó.

Lúc đó cô lao cả người ra, sức lực đó có thể tưởng tượng được, tên thuộc hạ kia bay thẳng vào quầy, phát ra một tiếng vang lớn.

Người ở chỗ này đều không nhịn được thót tim lại.

Nhiếp Nhiên thuận thế buông tay ra, đứng yên ở đó.

Cô vẫn hơi cúi đầu, dưới ánh sáng mờ tối, căn bản không thấy rõ mặt cô, nhưng từ trong lời nói của cô lại nghe ra sự lạnh lùng vô tận, “Tôi thích đánh lén, nhưng không có nghĩa là tôi thích bị người khác đánh lén. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không chỉ đạp một cái đơn giản như vậy đâu.”

Gã đàn ông kia bị cô đạp ngất tại chỗ, nằm ở đó, máu trên vết thương ở trán chậm rãi theo viền tóc chảy xuống.

Mấy tên ở đó nhìn thấy thì vô cùng nổi giận. Bọn chúng vừa định tiến lên thì đã bị người đàn ông kia ngăn cản, “Chúng mày lùi lại.”

“Đại ca?”

Bọn chúng không hiểu tại sao đại ca nhà mình lại phải làm như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đại ca, bọn chúng lập tức ngậm miệng, lùi về sau.

Xung quanh hai người bọn họ lập tức thoáng đãng.

Người đàn ông kia đi tới, chuyển tầm mắt lên trên người Nhiếp Nhiên, cười xấu nói: “Cô lại lợi dụng tôi một lần nữa, chúng ta hòa nhau.”

Ý hắn muốn nói tới chuyện vừa rồi mình bị ép thành cột chống cho cô.

“Đúng vậy. Hòa nhau, vậy anh còn quấn lấy tôi làm gì, cửa ở bên kia, lúc nào anh cũng có thể rời đi.”

Người đàn ông kia nghẹn họng không nói được gì.

Hắn cau mày lại, sau đó lại bật cười, “Như vậy sao được, tôi mạo hiểm tính mạng ở lại đây chính là vì tìm cô, làm sao có thể nói mấy câu đã rời đi được?”

Giọng hắn vẫn đáng ghét như thế, khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được cau chặt mày vào.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô không có nhiều thời gian, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hắn nữa, dứt khoát hỏi thẳng vào vấn đề.

“Tôi muốn đưa cô đi.”

“Đưa tôi đi? Chỉ sợ anh không làm được thôi.”

Người đàn ông kia cười cuồng vọng, hỏi: “Lần này cô còn thẻ đánh bạc gì nữa à?”

Bây giờ lúc nào hắn cũng có thể rời đi, còn cô, chị em của cô nằm ở đó, trở thành thẻ đánh bạc trong tay hắn.

Nếu khi đó vì cô gái kia mà cô có thể đi vào hang cọp để cứu người, vậy thì lúc này chắc chắn sẽ không bỏ cô gái kia lại.

Cho nên, bây giờ hắn chiếm thượng phong, mà cô thì ở tình thế xấu.

Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên lại thoải mái cười, nói: “Anh biết tại sao tôi phải khuyên anh mau chóng rời đi không?”

“Không phải là bởi vì cô muốn an toàn à?” Người đàn ông kia mặc dù không hiểu tại sao cô phải hỏi lại câu này, nhưng vẫn trả lời theo đáp án trước đó của cô.

“Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi. Vẫn còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa.”

“Còn một nguyên nhân khác?” Người đàn ông kia khẽ cau mày lại, hắn cảm thấy hình như cô gái trước mặt này còn mang theo bí mật gì đó mà hắn không biết, “Tôi nghĩ chắc là cô sẽ không nói cho tôi biết đâu.”

“Không cần tôi nói cho anh biết, anh tự nghe là sẽ biết ngay.”

Chương 1512.5LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

Tự nghe là sẽ biết?

Nghe cái gì?

Tất cả mọi người bị hành động thần thần bí bí của cô làm cho mơ hồ.

Nhưng bọn chúng vẫn yên tĩnh lại, nghiêng đầu lắng nghe.

Giờ phút này, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Ban đầu bọn chúng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, còn tưởng rằng Nhiếp Nhiên đang lừa bọn chúng.

“Đâu có tiếng gì đâu.”

“Mẹ kiếp có phải mày lừa chúng tao không hả!”

“Thật ra mày muốn kéo dài thời gian chứ gì!”

Một đám người bắt đầu nhao nhao lớn tiếng chất vấn Nhiếp Nhiên.

Nhưng cô im lặng đứng ở đó, không nói gì.

“Đợi đã!” Đột nhiên, tên thuộc hạ đứng ở gần cửa nhất lên tiếng nói: “Bên ngoài hình như đúng là... có tiếng, chúng mày nghe xem!”

Lúc này đám người kia lại yên tĩnh lại.

Tất cả đều khom người dán tai vào kẽ hở ở cửa, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài.

Một giây... hai giây... ba giây...

Vài giây trôi qua, mấy tên thuộc hạ dán vào cửa kia bắt đầu coi thường.

“Tiếng kia hình như hơi quen thuộc... nhưng không rõ lắm.”

“Tao cũng cảm thấy thế, mơ mơ hồ hồ, không quá rõ.”

“Chắc là cách quá xa.”

Lại qua khoảng mười mấy giây nữa, âm thanh kia đến gần hơn.

Lúc này vẻ mặt mấy tên thuộc hạ đứng gần cửa nhất biến sắc, đứng thẳng người lên, hốt hoảng gọi người đàn ông kia: “Đại ca, là tiếng xe cảnh sát, là cảnh sát!”

Một tên khác cũng hô lên, “Đại ca, con ranh chết tiệt này báo cảnh sát!”

Lần này thành lớn chuyện rồi.

Bầu không khí bên trong nhà lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt những người ở đây đều nghiêm trọng.

“Mẹ kiếp, đại ca, giết cô ta đi!” Một tên thuộc hạ ở bên cạnh tức giận giơ tay lên định bắn Nhiếp Nhiên một phát.

“Không được! Nổ súng sẽ càng gây ra phiền phức lớn hơn!” Tên thuộc hạ khác lý trí kịp thời ngăn hành động của hắn lại.

“Cô lại dám báo cảnh sát?” Người đàn ông vẫn đang dây dưa với Nhiếp Nhiên kia hiển nhiên không ngờ cô sẽ làm như vậy, ngoại trừ kinh ngạc ra, ánh mắt hắn còn rét lạnh.

Ý cười lộ ra trên khóe miệng Nhiếp Nhiên, “Tại sao lại không dám? Anh sẽ không nghĩ là tôi ngu thật, không có thủ đoạn gì cứ đi đến đây như vậy đấy chứ.”

Từ trước đến giờ cô làm việc rất cẩn thận, từ lúc Lão Tam Tử chủ động gọi điện thoại cho cô, cô đã hơi nghi ngờ rồi.

Chỉ có điều cô nhất định phải sớm giải quyết Cửu Miêu, cho nên lần này mới quyết định đánh cược một phen.

Nhưng đánh cược chứ không có nghĩa là cô không nắm chắc tiền đặt cược.

“Tiền đặt cược cảnh sát này đủ rồi chứ?” Cô lạnh lùng hỏi.

Đáy mắt người đàn ông kia từ từ hiện lên tín hiệu nguy hiểm, “Đừng quên, bây giờ ở trên tầng còn có một người chị em của cô. Chắc thân phận của các cô không thể gặp cảnh sát được nhỉ? Cô định vứt bỏ khoản tiền đặt cược này à?”

Hắn không tin một người vì chị em của mình mà đánh cược cả mạng sống lại giao người cho cảnh sát!

Nhiếp Nhiên không để ý nhún vai, “Có giá trị mới gọi là tiền đặt cược, không có giá trị gọi là đồ bỏ đi. Anh có giá trị, còn cô ta không có.”

Người ở cửa chăm chăm nghe tiếng vang của cảnh sát bên ngoài, nghe thấy âm thanh kia càng ngày càng vang, không nhịn được giục: “Đại ca, không kịp nữa đâu, giải quyết cô ta đi rồi chúng ta đi ngay!”

“Đúng vậy đại ca, giết cô ta đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!”

“Đại ca! Còn không đi thì sẽ không đi được nữa đâu!”

Nhưng người đàn ông kia giống như không nghe thấy, cố chấp hỏi: “Không có giá trị? Nếu không có giá trị, vậy tại sao khi đó cô liều mạng cứu cô ta?”

Chương 1512.6LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

“Từ giây phút cô ta tỉnh lại, tôi đã không nợ cô ta nữa rồi. Bây giờ chuyện sống chết của cô ta không liên quan đến tôi, tôi chỉ tự bảo vệ mình thôi.” Câu trả lời của cô máu lạnh mà vô tình, khiến cho người ở đây đều ngẩn ra.

Tên thuộc hạ ở cửa chửi thề, “Mẹ kiếp, em thật sự chưa từng gặp người phụ nữ nào thế này! Đại ca, giết cô ta đi, chúng ta đi thôi!”

Người đàn ông đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên híp mắt lại, khí thế hung ác, nhìn chằm chằm cô.

Cô nói tự bảo vệ mình?

Vốn đã có dự tính sẵn trong lòng về “tiền đặt cược” để tìm đến cô, kết quả “tiền đặt cược” đó lại trở thành đồ bỏ đi với cô.

Rốt cuộc cô gái này là dạng tồn tại kỳ quái gì?

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ giọng nói như đinh đóng cột của cô lúc cứu người đó.

Chỉ vì một câu nói “tôi nợ cô ta”, hắn vốn có thể lập tức rời đi lại quay sang ép bác sĩ kia hỏi ra tung tích của cô gái này.

Khi biết bạn của cô bị thương nằm ở nơi này, hắn lập tức đến đây, đánh Lão Tam Tử một trận, ép ông ta gọi điện thoại cho cô.

Không ngờ cô vừa nghe thấy người bạn bị thương đó đã tỉnh lại, ngay cả một chút do dự cũng không có đã quyết định buổi tối sẽ đến đây.

Lúc đó hắn đã chắc chắn rằng người đó chính là tiền đặt cược để hắn kiềm chế cô gái này.

Hắn không thể chờ đợi được muốn thấy cô gái này bị chặn họng.

Vì cái vẻ mặt đó, hắn cứ ngồi ở đây cả chiều, khó khăn lắm mới đợi được cô, không ngờ cô lại giải quyết như vậy.

“Anh còn ba phút...” Lúc này, Nhiếp Nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Người xung quanh thấy hắn không nhúc nhích, lập tức gọi, “Đại ca!”

Bịch bịch bịch... Tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

Người còn chưa đi xuống, đã nghe thấy giọng nói căng thẳng vội vàng của Lão Tam Tử vang lên, “Đang yên đang lành sao cảnh sát lại đến đây?!”

Sau đó ông ta đi xuống tầng, thấy những tên thuộc hạ kia cũng đều mang vẻ mặt bất an, chỉ có Nhiếp Nhiên thản nhiên đứng ở đó, ông ta lập tức hiểu ra.

Vẻ mặt ông ta lập tức như đưa đám, “Cô làm thế này... bảo tôi phải làm sao!”

Cô biết rõ chỗ ông ta buôn bán toàn là hàng lậu, sau cửa toàn là súng, chế tạo súng tư nhân sẽ bị xử phạt!

Xong rồi xong rồi, lần này ông ta hoàn toàn xong rồi!

Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được oán trách: “Cô gọi cảnh sát đến, không phải chỗ tôi sẽ bị hủy sao? Sớm biết như vậy, lúc đầu không bằng cô giết tôi đi cho xong!”

Ở bên kia, những tên thuộc hạ đó cũng bắt đầu cuống lên nhắc nhở, “Đại ca, thật sự không còn kịp nữa rồi, anh mau đi thôi! Cô gái này để bọn em giải quyết.”

“Đúng vậy, đại ca đi thôi, không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!”

Tiếng Lão Tam Tử cùng với những tên thuộc hạ kia hỗn loạn không ngừng vang lên bên tai hai người bọn họ.

Cuối cùng, hai người bị ầm ĩ đến mức thấy phiền muộn, đồng thanh quát một tiếng.

“Im miệng!”

“Im miệng!”

Tất cả mọi người trong phòng lập tức ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.

Mà hai người bọn họ thì không nhịn được nhìn đối phương một cái.

Người đàn ông kia nói trước: “Tôi có thể giết cô rồi mới trốn.”

“Nếu như anh không động đến tôi, tôi sẽ để anh an toàn thoát thân, nhưng nếu như anh động đến tôi, tôi sẽ để anh chôn cùng.” Giọng cô rất bình tĩnh, rõ ràng không hề để tâm đến câu uy hiếp vừa rồi của hắn.

Người đàn ông kia đang định hỏi rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin để mình chôn cùng, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Sau đó hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy một khẩu súng màu đen đang dí vào eo mình.

Chương 1512.7LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

Hai người bọn họ đứng gần nhau như vậy, vừa rồi người đàn ông này lại đến gần cô mấy bước, đến nỗi bây giờ hai người chỉ cách nhau có nửa cánh tay.

Cô đã dễ dàng uy hiếp được hắn.

“Cô cầm súng từ lúc nào, sao tôi không phát hiện ra?”

Hắn biết trên người Nhiếp Nhiên có súng, bộ Âu phục gọn gàng kia không thể hoàn toàn che được khẩu súng đó, nhưng chính vì nhìn ra được nên hắn mới không sợ hãi.

Hắn cho là mình có năng lực có thể nhìn ra được lúc nào Nhiếp Nhiên rút súng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lơ là.

“Lúc bảo anh nghiêng tai lắng nghe.” Nhiếp Nhiên dí súng vào hắn, đi vòng qua sau lưng hắn.

Những tên thuộc hạ đứng ở cửa thấy rõ Nhiếp Nhiên cầm cái gì trong tay, lập tức trợn to hai mắt, “Đại ca!”

“Con ranh chết tiệt, mày dám!”

“Nếu mày dám động đến một cọng lông của đại ca nhà tao, tao sẽ bắn mày thành tổ ong vò vẽ!”

Bầu không khí bên trong nhà lập tức rơi vào căng thẳng.

Nhiếp Nhiên không quan tâm đến đám người ầm ĩ kia, cô dí súng vào eo hắn, ra lệnh cho hắn: “Bảo người của anh lui hết ra ngoài.”

Người đàn ông kia mím môi, dừng lại mấy giây, sau đó mới phân phó: “Lui ra ngoài.”

Mọi người hơi nóng nảy, “Đại ca!”

“Không muốn đại ca của chúng mày chết thì mau đi ra ngoài!” Nhiếp Nhiên uy hiếp cảnh cáo đám người kia.

Đám người kia sợ cô làm đại ca nhà mình bị thương thật, bèn lùi dần ra ngoài.

“Còn một phút nữa...” Nhiếp Nhiên lại nhắc nhở người đàn ông kia một lần nữa.

Ý của cô rất rõ ràng, còn một phút nữa là xe cảnh sát sẽ đến.

Người đàn ông kia mím môi lại mỏng như lưỡi dao, sau khi im lặng mấy giây, cuối cùng mới mở miệng, “Đi lái xe, chúng ta đi.”

Sau đó hắn hỏi người phía sau: “Như vậy cô hài lòng chưa?”

Nhiếp Nhiên đợi đám người kia lui hết ra khỏi nhà, sau đó cô lại thuận thế sờ bên hông người đàn ông kia, quả nhiên vẫn còn một khẩu súng khác.

Cô cười rút khẩu súng kia ra, đẩy hắn dịch dần ra cửa, nói một câu “hài lòng” rồi đạp hắn ra ngoài, ngay cả súng cũng ném ra ngoài cửa, sau đó lập tức đóng cửa lại.

“Đại ca!”

Mọi người không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ làm như vậy, vội vàng đi đỡ đại ca nhà mình.

“Đại ca, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Người đàn ông kia cũng không ngờ cô lại dám làm như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đạp vào mông.

Đáy mắt tên thuộc hạ bên cạnh hừng hực lửa giận, định chạy lên đạp cửa, “Cái con ranh chết tiệt này dám đạp anh, em phải giết chết cô ta!”

Nhưng hắn lại bị người bên cạnh ngăn lại.

“Giết cái gì mà giết, cảnh sát sắp tới rồi, đi mau thôi!”

Nhắc tới cảnh sát, những người này mới hoàn hồn lại khỏi cơn tức giận nãy giờ, dẫn đại ca nhà mình lập tức lái xe rời khỏi cái ngõ kia.

Xe nhanh chóng lao ra khỏi ngõ, sau đó tiến vào trong dòng xe đông đúc.

Tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái không ngừng nhìn kính chiếu hậu, muốn xác định vị trí của cảnh sát.

Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, hắn vẫn không hề phát hiện ra bóng dáng xe cảnh sát trong dòng xe.

“Không đúng, xe cảnh sát đâu?” Hắn hỏi: “Chúng mày mau nhìn xem, xe cảnh sát ở chỗ nào?”

“Xe cảnh sát không phải ở...” Tên kia vừa chỉ ra phía sau, nhưng phát hiện phía sau toàn là xe con, không hề có một cái xe cảnh sát nào.

“Ơ? Xe cảnh sát đâu?”

“Không biết, vừa nãy tao còn nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát mà.”

Lúc mấy tên thuộc hạ tìm xe cảnh sát khắp nơi, người đàn ông ngồi ở phía sau khẽ cười, sau đó lại dần dần cười lớn hơn.

Mấy tên thuộc hạ trong xe bị tiếng cười sảng khoái của hắn làm ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Đại ca, anh cười cái gì thế?”

Nhưng đại ca của bọn chúng không trả lời vấn đề này, chỉ không ngừng cười.

“Vốn dĩ không có xe cảnh sát, chúng ta bị con nhỏ kia lừa rồi.” Một tên thuộc hạ ở bên cạnh người đàn ông kia bình tĩnh trả lời.

Lần này tên lái xe và tên ngồi ở ghế phụ thật sự tức đến vẹo cả mũi.

“Mẹ kiếp! Không phải chứ!”

“Mẹ nó, dọa cho ông đây sắp bị bệnh tim rồi!”

Một đám người giống như là sống sót sau tai nạn dựa vào ghế bình ổn lại tâm trạng, sau đó hình như lại nghĩ đến cái gì đó, lên tiếng đề nghị: “Đại ca, nếu cô ta không dám báo cảnh sát, vậy chúng ta mau quay lại xử lý cô ta đi!”

Lúc này, người đàn ông kia đã bình ổn lại tâm trạng, mặc dù tiếng cười đã dừng lại, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, “Quay lại? Làm sao cô ta còn có thể ở đó đợi chúng ta được nữa, chắc chắn cô ta đã chạy từ lâu rồi.”

“Không phải người ở đây có câu là hòa thượng chạy chứ miếu không chạy được à!”

“Đúng, không sai! Không phải cô gái kia vẫn còn ở đó sao!”

Người đàn ông kia chống một tay lên cửa xe, thu lại nụ cười, “Cô ta sẽ không quan tâm đến cô gái kia đâu.”

“Không thể nào, cô ta không dám báo cảnh sát thật, em nghĩ là cô ta đang lừa chúng ta thôi.”

“Em cũng cảm thấy thế, cô ta khó khăn lắm mới liều mạng cứu được người, làm sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ được! Đại ca, bây giờ chúng ta quay lại, cho cô ta không kịp trở tay.”

Mấy tên thuộc hạ kia nhao nhao đưa ra chủ ý, tính toán xử lý Nhiếp Nhiên một phen.

“Được rồi! Chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi.” Người đàn ông cắt lời bọn chúng, đưa ra mệnh lệnh.

Đám người kia nghe thấy thế, vội điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Vâng.”

“Lần sau gặp lại cô ta, em phải bắn cho cô ta một phát!” Tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái vẫn chưa hả giận lại lẩm bẩm một câu.

“Cho xin đi, chúng ta rời khỏi đây, có lẽ tám trăm năm nữa cũng không gặp được cô ta.” Tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ xem thường nói.

Không gặp được... sao?

Tốt nhất là không gặp được, nếu không...

Hắn chậm rãi cong khóe miệng lên thành một nụ cười lạnh lùng. w๖ebtruy๖enonlin๖e

Chương 1512.8LẠI CÓ CHIÊU SAU? - CHO EM MỘT LÝ DO

Người đàn ông kia thật sự đoán không sai, sau khi đóng cửa lại, Nhiếp Nhiên lên thẳng tầng hai.

Trước khi đi cô bảo Lão Tam Tử lấy cái còi báo động đặt ở đầu hẻm đó để tránh gây ra quá nhiều hiểu lầm, sau đó nhảy từ cửa sổ tầng hai ra ngoài.

Dưới bóng đêm, cô nhanh nhẹn như một con cáo, chẳng mấy đã chạy ra khỏi con hẻm, tìm một chiếc xe taxi quay lại bữa tiệc rượu.

Vừa mới đến tầng một nơi tổ chức tiệc rượu, cô đã thấy chú Trần đứng ở cửa, đang nhìn xung quanh.

Cô hít sâu một hơi, ổn định lại hơi thở của mình, mới bước đến cửa bữa tiệc.

Chú Trần vừa nhìn thấy cô đi từ ngoài cửa vào, không nhịn được thấp giọng trách cứ: “Cô đi đâu thế, tại sao muộn thế này rồi mới về!”

“Tôi đi sấy quần áo. Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh hỏi.

Chú Trần chỉ đồng hồ đeo tay của mình, hỏi: “Quần áo của cô phải sấy mất hai tiếng à?”

“Tôi là vệ sĩ thân cận của Nhị thiếu, dù sao cũng phải để ý đến hình tượng mới được, nếu không sẽ làm mất mặt mũi của Hoắc thị.” Một câu nói của Nhiếp Nhiên hoàn toàn đánh bại ông ta.

Chú Trần thật sự không làm gì được cô, oán hận trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó ra lệnh cho cô ở im đây không được tùy ý đi lại nữa, rồi mới rời đi.

Giải quyết xong chuyện này rồi, Nhiếp Nhiên lại quay vào trong phòng tiệc, cô tìm một góc không bắt mắt đứng đó.

“Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lúc này, một người đàn ông đi từ phía xa đến, Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, là tên thiếu gia lần trước.

“Chào Lưu thiếu gia.” Nhiếp Nhiên mỉm cười chào hỏi khách sáo.

Mắt Lưu thiếu gia kia sáng lên, cao hứng hỏi: “Cô nhớ họ của tôi à?”

“Dĩ nhiên rồi, anh khiến tôi nhớ rất sâu sắc.”

Câu trả lời của Nhiếp Nhiên khiến hắn hơi kích động, “Có thật không?”

“Đương nhiên rồi, trong những người đàn ông tôi quen, anh là người thương hoa nhất.”

Thương... thương hoa nhất?

Lưu thiếu gia kia rõ ràng không theo kịp mạch suy nghĩ của cô, ngẩn ra, sau đó nghe thấy Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Ngày đó chắc là ba anh vui lắm nhỉ, anh không đắc tội một đóa hoa nào cả.”

Lưu thiếu gia nghe thấy thế mới hiểu ra, người ta đâu có đang khen hắn, rõ ràng là đang châm chọc hắn!

Hắn lúng túng gãi mũi, “Tôi cũng là thân bất do kỷ, không bằng dùng một ly rượu để hóa giải đi, cô thấy sao?”

Nói rồi hắn đưa một ly rượu vang tới.

“Xin lỗi Lưu thiếu gia, tôi đang làm việc, không thể uống rượu.”

“Đúng đúng đúng, là tôi nhất thời quên mất, lại không để ý.” Lưu thiếu gia lại chưa từ bỏ ý định đổi sang một ly nước chanh, “Vậy dùng đồ uống thay rượu cũng được.”

“Quy tắc đầu tiên của vệ sĩ là lúc làm việc không được động đến bất cứ loại nước và đồ ăn nào, nếu không sẽ vi phạm quy tắc, và tôi sẽ bị đuổi. Không biết Lưu thiếu gia có thù oán gì với tôi, mà lại muốn đập bát cơm của tôi thế?”

Nói xong, không đợi Lưu thiếu gia phản ứng, cô đã rời đi.

Cô vừa mới đi ra khỏi cái góc đó đã gặp ngay Hoắc Hoành đàm phán xong đi xuống tầng. Anh nâng ly rượu nhìn Lưu thiếu gia cách đó không xa, hỏi: “Sao thế?”

“Không sao, một con ruồi mà thôi.”

Hoắc Hoành cười dịu dàng, “Con ruồi? Anh nhớ hồi đó không phải em nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ sao?”

Lời anh rõ ràng mang theo ý ghen.

Nhiếp Nhiên cũng cười khẽ, “Em cũng nhớ hình như Cửu Miêu và anh không có quan hệ gì, tại sao anh phải giúp cô ta như vậy?”

Hoắc Hoành hơi khựng lại, “Giải quyết xong rồi à?”

“Vâng.”

“Cô ta đồng ý với đề nghị của anh không?”

“Đồng ý rồi.”

“Nghi vấn của anh em đều trả lời rồi, anh không định trả lời em sao?” Nhiếp Nhiên đứng sóng vai bên cạnh anh, hỏi.

Hoắc Hoành nhấp một ngụm rượu vang trong ly rồi nhìn cô, “Anh chỉ cảm thấy năng lực của cô ta không tệ, vốn muốn để cô ta ở bên cạnh em giúp đỡ em, nhưng nếu đã xảy ra chuyện này rồi, thì để cô ta qua bên đó quản lý thay anh cũng được.”

“Tại sao anh lại tin tưởng cô ta như vậy? Có thể cho em một lý do không?”

“Thân phận của cô ta không có vấn đề gì, làm việc cũng rất tốt, quan trọng hơn chính là còn đỡ thay em một lần, cho nên anh cảm thấy có thể tin tưởng. Em thấy sao?”


Hoắc Hoành chuyển chủ đề lại.


Nhiếp Nhiên kín đáo cong khóe miệng lên, sau đó giống như thật sự bị thuyết phục, cười gật đầu tán thành, “Anh nói hình như rất có lý.”


“Đương nhiên rồi.” Hoắc Hoành uống cạn rượu vang trong ly, sau đó nói: “Anh đi nói chuyện với những người đó một lúc, đợi lát nữa cùng về.”


“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK