Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (2)

Sự việc nhỏ này không kinh động tới Nhiếp Nhiên trên tầng.

Mấy ngày liên tiếp, cô đều nằm trên giường nghỉ ngơi. Cát Nghĩa không ngừng đưa các loại đồ ăn thức uống bổ dưỡng vào phòng cho cô. Mỗi ngày bác sĩ đều tới kiểm tra sức khỏe cho cô đúng giờ.

Nhiếp Nhiên biết, câu nói trước khi rời đi của mình hôm đó với ông ta đã phát huy tác dụng.

Bây giờ chắc chắn ông ta đang hy vọng mình có thể nhanh chóng khỏi hẳn để còn làm việc cho ông ta.


Thiếu đi Triệu Lực, giờ cô mà ngã xuống, Cát Nghĩa nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán.

Đến cả sàn đấu cũng đóng cửa mấy hôm, một là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, hai là bây giờ ông ta không có tâm trạng đi xem đấm bốc quỷ quái gì đó nữa.

Lúc chập tối, sau khi bác sĩ Trần kiểm tra một lượt cho cô xong, xác nhận cô không có vấn đề gì rồi mới rời đi.


Nhiếp Nhiên nằm trên giường, hiện giờ cơ thể cô ở vào trạng thái cực kì yếu ớt, buộc phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã dần chìm vào bóng tối.

Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

Nhiếp Nhiên nằm trên giường yên lặng ngủ sâu.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một loạt tiếng động nhỏ vang lên.

Trong không gian tĩnh mịch, âm thanh này thật sự là quá lớn.

Nhiếp Nhiên từ từ tỉnh lại, nhưng cô không mở mắt ra mà tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới gối, trong đó có một con dao, từ lúc cô bắt đầu vào ở đây đã đặt dưới gối rồi.

Súng tuy tốt, nhưng trong tình huống này dao sẽ thích hợp hơn, hơn nữa còn không dễ đánh rắn động cỏ.

Chẳng mấy chốc, cửa được mở ra.

Nhiếp Nhiên dựng tai lên cẩn thận nghe ngóng, có hai tiếng bước chân một trước một sau.

Là người Cát Nghĩa phái tới ám sát mình sao?

Không thể nào, Cát Nghĩa không có lý nào phái người tới ám sát mình mới đúng.

Trong đầu Nhiếp Nhiên nhanh chóng tính toán, nhưng bề ngoài vẫn duy trì nhịp thở, giả bộ vẫn ở trong trạng thái ngủ say, yên tĩnh chờ đợi hai người đó tới gần.

Một bước… hai bước… ba bước…

Đột nhiên, cô mở bừng mắt, nhảy từ trên giường xuống, một con dao mảnh sắc lạnh lóe lên bóng tối.

Người đứng đằng trước phản ứng nhanh nhẹn lùi về sau, vội vàng mở miệng nói: “Là tôi!”

Uông Tư Minh?

“Còn tôi nữa!”

Dương Thụ?

Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy hai giọng quen thuộc thì tay hơi hơi dừng lại, hạ thấp giọng nói: “Hai người các anh làm cái gì vậy? Dám lên đây vào lúc này.”

Tay đấm không có tư cách lên tầng, vậy mà bọn họ lại nhân lúc buổi tối dám lên đây, không cần sống nữa sao?

Cho dù không cần mạng sống cũng không nên kéo cô vào chứ!


Nếu Cát Nghĩa phát hiện hai bọn họ chạy vào phòng của cô thì ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?


“Đang yên ổn sao lại bị thương như vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Dương Thụ kiềm chế nhiều ngày như vậy, trong lòng sớm đã như lửa đốt, trực tiếp đi lên phía trước muốn cẩn thận xem xét.


Nhiếp Nhiên nằm lại lên giường, tránh tay của anh ta, “Bị thương thôi mà, đã chết đâu.”


Uông Tư Minh đứng ở một bên bình tĩnh hơn Dương Thụ một chút, “Không phải cô đi giao dịch sao? Sao lại biến thành như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK