Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe An Viễn Đạo nói, đám người kia đều đưa mắt nhìn quần áo trên người cô, Nghiêm Hoài Vũ lập tức nhíu mày: “Đúng thế, sao cô lại mặc cái tạp dề đen sì sì thế hả?”

Kiều Duy cũng nhăn mày hỏi: “Hình như đây là trang phục của nhà bếp.”

Đúng lúc mọi người còn đang không hiểu ra sao thì lớp phó Vương ở sau bếp đột nhiên đứng ở ngoài cửa nhà ăn gọi to một câu với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, nhanh tay lên rồi ra sau bếp hỗ trợ nào!”

Bởi vì đội dự bị tới rất đột ngột nên lớp cấp dưỡng cũng bị bất ngờ, đồ ăn đều phải làm mới từ đầu, lớp phó Vương đã sớm làm việc đến mức choáng váng đầu óc cho nên không để ý tới tình hình ngoài cửa, cứ thế gọi Nhiếp Nhiên.


Nghiêm Hoài Vũ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn cô: “Hỗ trợ? Vì sao cô lại tới phòng bếp hỗ trợ?”

“Quân khu 2 còn có việc binh sĩ thay phiên nhau vào bếp à?” Kiều Duy nửa cười nửa không nhìn cô, nhưng mắt thì lại nheo lại.


“Không phải thay phiên làm, tôi là lính cấp dưỡng.” Nhiếp Nhiên bình thản đáp lời.

Nhưng chính câu trả lời bình thản ấy lại chẳng khác nào bom nổ bên tai nhóm người kia khiến bọn họ hồn bay phách lạc.

“Cái gì? Cô... cô ở lớp cấp dưỡng á? Điên rồi chắc!” Từ lúc nam binh kia gọi Nhiếp Nhiên đi hỗ trợ thì Nghiêm Hoài Vũ đã hơi nghi nghi rồi, nhưng cũng không dám chắc chắn, không ngờ lại là thật.

Giờ nghe cô nói như thế, anh ta nhảy dựng lên.

“Chị Nhiên à, hôm nay không phải ngày Cá tháng tư đâu.” Hiển nhiên Hà Giai Ngọc không tin đây là thật.

Thi Sảnh thì tỏ vẻ không dám tin, nhíu chặt mày, “Sao cậu có thể tới lớp cấp dưỡng chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhưng Nhiếp Nhiên không giải thích gì, chỉ sửa sang lại mũ, thoáng gật đầu chào bọn họ: “Tôi phải đi làm việc đây, không nói chuyện với các cậu nữa.”

“Chị Nhiên!”

“Tiểu Nhiên Tử!”

Mấy người nhìn theo Nhiếp Nhiên đi vào trong bếp.

Hà Giai Ngọc bị việc này khiến cho đờ đẫn: “Tôi không nằm mơ đấy chứ?”

Đúng lúc cô ta đang khiếp sợ hoang mang thì trên cánh tay bị véo một cú, “Áu...”

Một tiếng hét đau đớn vang lên làm cho đám lính trong nhà ăn kinh hãi đánh rơi cả đũa.

“Con mẹ anh bị điên à Nghiêm Hoài Vũ, sao lại cấu tôi?” Hà Giai Ngọc ôm cánh tay bị véo đau của mình, hai mắt bốc lửa nhìn hung thủ bên cạnh.

“Chứng minh có phải nằm mơ hay không thôi mà.” Nghiêm Hoài Vũ cũng ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Nhiếp Nhiên.

Hà Giai Ngọc nhìn theo tầm mắt anh ta, thấy chị Nhiên nhà mình lại cầm cây lau nhà lau sàn bếp.

Cô ta nén sự tức giận, vọt vào trong bếp, kéo Nhiếp Nhiên đi: “Chị Nhiên, chị đi theo bọn em đi!”


Nhiếp Nhiên bị cô ta kéo ra, cho đến tận khi ra đến cửa rồi, cô mới giật tay ra khỏi tay Hà Giai Ngọc: “Cô định làm gì?” ?


“Em muốn đi hỏi tiểu đoàn trưởng, sao lại đưa chị tới Quân khu 2, còn bắt chị làm việc vặt này nữa!”


“Làm việc vặt chẳng phải rất tốt sao?” Nhiếp Nhiên tùy tiện lau tay dính đầy nước vào tạp dề trước ngực.


Có lẽ chính cô không cảm thấy, hành động này của cô rơi vào mắt đám người kia chẳng khác nào dáng vẻ của một bà nội trợ già cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK