Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (1)

Trên bến tàu trống trải vang lên một tiếng súng làm mọi người run lên.

Trên họng súng bốc lên một hơi khói nhẹ, bị gió thổi một cái lập tức tản đi.

A Báo vẫn duy trì tư thế giơ súng bắn, vẻ mặt vẫn hung tợn vặn vẹo như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sắc mặt hắn cứng đờ.


Sau ba giây ngắn ngủi, hắn ngã rầm xuống đất làm bụi bay mù mịt.

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn thu hồi khẩu súng lại, lạnh nhạt hỏi Nhiếp Nhiên phía đối diện: “Cô sao rồi?”


Nhiếp Nhiên bỏ súng xuống, đùa giỡn nhún vai, “Hắn còn chưa kịp nổ súng thì tôi bị làm sao được chứ? Cảm ơn Hoắc tổng đã cứu mạng.”

Hóa ra vừa rồi lúc A Báo muốn nổ súng bắn Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành đã kịp thời rút súng ra trừ khử hắn.

Thật ra, vừa rồi, Nhiếp Nhiên đã thấy Hoắc Hoành lén sờ vào thắt lưng nên cô mới cố ý khích A Báo để Hoắc Hoành có cơ hội ra tay thuận lợi.

Đương nhiên Hoắc Hoành biết động tác của mình không thoát được mắt cô, nhưng không ngờ cô lại hướng tiêu điểm chú ý lên người mình.

Vừa rồi nếu như anh chậm nửa nhịp, cô đứng ngay trước họng súng như vậy chắc chắn sẽ bị thương.

Cô gái liều lĩnh này!

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như còn mang theo sự tức giận, “Chắc cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta phải rời đi ngay.”

Chú Trần vẫn đắm chìm trong khiếp sợ A Báo bị bắn chết mãi mà không thể hoàn hồn lại, đột nhiên nghe thấy Hoắc Hoành ra lệnh, lúc này mới tỉnh táo lại, cung kính nói: “Vâng, Nhị thiếu.”

Sau đó, một đám người nhanh chóng lên xe.

Lúc Nhiếp Nhiên định lên xe thì bị chú Trần chặn lại.

“Cô làm gì thế?”

Nhiếp Nhiên chỉ chỗ trống bên cạnh Hoắc Hoành, nói như chuyện đương nhiên: “Lên xe.”

Chú Trần ngăn trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Cô ngồi phía sau đi, đây không phải chỗ cô có thể ngồi.”

Nói xong ông ta định đóng cửa xe lại, nhưng Nhiếp Nhiên lại nhanh tay hơn giữ lấy một góc cửa xe, mỉm cười nói: “Nhưng tôi có chuyện muốn báo cáo với Hoắc tổng, ngồi ở phía sau không thể kịp thời báo cáo, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ông chịu trách nhiệm hoàn toàn à?”

Chú Trần lập tức cứng họng.

“Để cô ấy lên đây đi.” Hoắc Hoành lạnh lùng nói.

Nhiếp Nhiên ngó lơ gương mặt sa sầm của chú Trần, tươi cười chui vào trong xe. Chú Trần không còn cách nào khác đành phải leo lên ngồi ghế phụ xe.


Mấy chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bến tàu.


“Không phải có chuyện muốn báo cáo sao?” Chú Trần nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nhiếp Nhiên rất thoải mái dựa vào ghế thì hằn học nhắc nhở. ?


Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lên, nói với Hoắc Hoành: “Cảnh sát bắt người nhất định là sẽ thẩm vấn cả đêm, đám người kia từng gặp anh, nói không chừng sẽ khai anh ra, anh...”


Cô còn chưa nói hết, chú Trần ngồi ở ghế phụ đã tranh nói trước: “Nhị thiếu đã hạ lệnh giải quyết chuyện này trước rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK