Tiểu Nhu giật mình, sắc mặt cũng trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, nói: " Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . . Quản lý. . . . . ."
"Xảy. . . . . . xảy. . . . . . xảy ra chuyện gì?" Tào Anh Kiệt vội vàng cùng hai trưởng kíp đi tới, lập tức nhìn thấy Trần Mạn Hồng tức giận nghiến răng, muốn vung roi, lần này quá nghiêm trọng, Tào Anh Kiệt vội vàng đi lên trước, bắt được bả vai của cô nói: "Này, này, này! Có chuyện từ từ nói!"
"Tôi không có cách nào từ từ nói! Tôi bị hai kẻ vô dụng này làm cho mất hết mặt mũi rồi ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chán nản như vậy! Kể từ sau khi Đường Khả Hinh đến đây, tôi không ngừng xảy ra chuyện ! Tôi thật sự rất hối hận, tôi hối hận muốn chết, lúc ấy tại sao muốn chứa chấp con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia! !" Trần Mạn Hồng tức giận đến sắc mặt cũng trắng bệch quay mặt sang, tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Nhu! !
Tiểu Nhu lập tức núp ở góc tường, cúi đầu.
"Cô đó! ! Cô đó! ! Lúc không hiểu, cô nói không hiểu sao! ! Tại sao muốn cầu xin cho con bé vô dụng Đường Khả Hinh kia hả? Cô ấy vốn không hiểu cái gì! ! Cô nhờ cô ấy chọn rượu tuyết lợi? Làm cho Nhậm Tử Hiền tức giận như vậy, dù thế nào đi nữa, không phải Laurence đã từng đánh giá cô rất cao sao? Con bé vô dụng này, tạo sao lại chấp nhận nghe lời một kẻ vô dụng khác hả? Đầu cô bị hư à?" Trần Mạn Hồng khàn giọng hét lên!
Cặp mắt Tiểu Nhu đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, quên mất dặn dò của Khả Hinh, nói: "Quản lý. Cô cũng không biết Khả Hinh rất lợi hại, cô ấy mới xem sách mấy ngày mà cô ấy liền biết rất nhiều, rất nhiều rượu đỏ. . . . . ."
"Cho nên hôm nay Nhậm Tử Hiền mới nắn bóp hai kẻ vô dụng các người ! !" Trần Mạn Hồng nghĩ tới chuyện này, bản thân mình cũng có chút trách nhiệm nhưng không nhịn được lòng hư vinh, cô lập tức oa một tiếng, hận không tìm được mảnh đất chôn mình, cô dậm chân nói: "Thật sự là mất hết mặt mũi của tôi rồi! ! Các người có hiểu hay không, ở trước mặt Nhậm Tử Hiền gây ra lỗi gì, nếu để như cô ấy ghi hận, sẽ nhớ cả đời đấy!"
"Không có nghiêm trọng như vậy chứ?" Tào Anh Kiệt không quá tin tưởng nói: "Dù nói thế nào, cũng là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Tưởng a, tiểu thư khuê các, làm sao lại để ý đến một viên nho nhỏ?"
"Anh biết cái gì? Đàn ông lúc nào thì hiểu qua phụ nữ?" Trần Mạn Hồng tức giận đến phổi muốn nổ tung, xoay đầu lại nhìn Tiểu Nhu nói: "Cô xem đi, lần này cục diện rối rắm, làm sao dọn dẹp? Hoặc là cô đi, hoặc là Khả Hinh đi! ! Đến cuối cùng, hai người các người cũng không có được gì? Kiểu giúp đỡ lẫn nhau này, thật ra là các người hại nhau có biết không?"
"Tôi biết rõ, tôi biết rõ. Nhưng tôi thật sự rất sợ, cho nên mới cầu xin Khả Hinh giúp tôi, cô ấy đối với tôi rất tốt, là tôi hại cô ấy, tôi tự nguyện đi khỏi. Tiểu Nhu mím chặt môi, hai mắt rưng rưng.
"Cô thôi đi, bây giờ kết quả đến phiên các người quyết định sao?" Trần Mạn Hồng gấp đến độ thở mạnh.
"Vậy. . . . . . Khả Hinh làm thế nào?" Tào Anh Kiệt có chút lo lắng cho Khả Hinh, hỏi.
Trần Mạn Hồng cũng có chút lo lắng, thở dài, tức giận nói: "Còn có thể làm sao? Chờ xem! Chỉ có ông trời tới cứu cô ấy thôi, nhưng. . . . . . Tôi đoán chừng, lần này ông trời cũng không cứu được cô ấy! Aiz!"
Tào Anh Kiệt đứng ở một bên, không lên tiếng.
‘Phòng tổng thống'.
Đã trôi qua ba tiếng.
Đường Khả Hinh vẫn đang cầm chai rượu tuyết lợi, đứng ở giữa phòng khách, mệt mỏi đôi tay đã tê dại, trên trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cầm chặt chai rượu tuyết lợi kia, không dám nhúch nhích.
Trong khoảng thời gian này, quản gia cùng người giúp việc, còn có nhân viên phục vụ, đi tới đi lui ở bên cạnh cô, chuẩn bị tối nay Nhậm tiểu thư trình diễn thời trang, mở tiệc bữa tiệc cốc-tai nhỏ, lúc bọn họ đi qua bên cạnh Khả Hinh cũng có chút đồng tình, nhìn cô.
Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ là có chút bất đắc dĩ cúi đầu, biết lúc đầu mình giúp Tiểu Nhu cũng đã sai rồi, có lẽ cô thật không ngờ, ở tại một khách sạn to lớn, cả đời cô có thể không có tiếng tăm gì, có thể cô có chút may mắn, cô cũng có thể giống như ngôi sao mới có thể nắm được cơ hội cả đời người khác cũng không thể có, trong quá khứ, trong thế giới của cô, mặc kệ cô có cố gắng bao nhiêu, cố gắng bao lâu, cô cũng chỉ đối mặt đều là rượu và những người khách chỉ tìm mập mờ, khi cô biểu hiện thật tốt bản thân với quản lý, có lẽ chỉ khinh bỉ khẽ cười một tiếng. Cho nên ban đầu cô giúp Tiểu Nhu, cũng đã kéo theo một cái lồng đáng sợ, mà mình lại ngu ngốc u mê.
Hai mắt Khả Hinh rưng rưng, hối hận, hối hận có ích lợi gì? Cô có thể ở nơi cao quý, cầu được tha thứ sao? Nghe nói vợ tương lai của Tổng Giám đốc, uống một ly nước, cũng phải từ Pháp vận chuyển về bằng đường hàng không, đây là một nơi giống như Thiên đường, đây là một nơi dành cho giới thượng lưu, cô liên tục gào thét thì cũng sẽ bị khi dễ thật sâu.
Cô thở dài một hơi.
Trong Hành lang, khẽ vang lên tiếng động.
Đường Khả Hinh nghe được, lập tức đứng thẳng người, nâng chia rượu tuyết lợi, ánh mắt kiên định ngưng mắt nhìn một góc ngoài cửa sổ, hồ bơi gợn sóng, dường như đang nhấp nhô.
Sau khi ngủ qua ba giờ, trạng thái tinh thần của Nhậm Tử Hiền hơi khôi phục, mặc một bộ váy ngắn màu đen lộ lưng, bên ngoài khoác một váy màu đen trong suốt dài chấm đất, bên hông váy nhẹ nhàng mở ra, đi tới, vải lụa lướt nhẹ, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, tóc còn chưa chải lên, có chút lười biếng đi ra, quản gia và ba người giúp việc lập tức theo sát phía sau, im lặng không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền không nói gì, giống như không nhìn thấy Đường Khả Hinh, mà đi qua bên cạnh cô, ngồi xuống, nhận lấy ly nước ấm người giúp việc đưa tới, uống một hớp nhỏ, rồi nhận lấy chén ngọc, cầm cái muỗng ngọc, ăn vài ngụm chè tổ yến, sắc mặt thật bình tĩnh.
Đường Khả Hinh căng thẳng không dám thở mạnh, nắm chặt chai rượu tuyết lợi trên tay, cố gắng để cho mình duy trì thăng bằng.
Nhậm Tử Hiền ăn xong chè tổ yến, đem chén ngọc giao cho người giúp việc, quản gia lại dẫn hai người giúp việc, đem một chiếc gối xoa bóp, cẩn thận đặt ở sau lưng cô, bởi vì lúc nảy, bà chủ Nhậm gọi điện thoại tới nói, Nhậm tiểu thư ngồi máy bay rất lâu, có thể eo sẽ mỏi.
Cứ hành hạ như thế đến 6 giờ 30 phút.
Đường Khả Hinh căng thẳng nâng chặt chiếc khay trong tay, có cảm giác người quyết định của mình sắp đến, bởi vì mới vừa rồi giống như cô nghe được người giúp việc nói, Tử Hiền Tiểu thư muốn mở buổi trình diễn thời trang.
Nhậm Tử Hiền cũng nhắc tới cổ tay trắng như tuyết, liếc mắt nhìn cây kim nhỏ tinh xảo trên đồng hồ, trên mặt có chút khó coi, rốt cuộc nghe được bên ngoài cửa ‘phòng tổng thống', có một tiếng động, cô hơi nghiêng mặt, không lên tiếng, giống như không biết gì đứng lên, ôm vai đi qua bên cạnh Khả Hinh, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới xoay người đi tới phòng trang điểm.
Khả Hinh căng thẳng cầm chiếc khay, rốt cuộc có chút không nhịn được nhìn về phía bóng lưng Nhậm Tử Hiền, bất đắc dĩ cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mới vừa bàn xong công việc với Lưu đổng, còn chưa kịp thay áo ra, cũng đã tới trước, khi anh đi vào cửa chính ‘phòng tổng thống', liền trầm mặt hỏi: "Tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư mới vừa thức dậy, ăn xong chè tổ yến, hiện tại đang trang điểm." Quản gia lập tức cung kính trả lời.
"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp xong, liền xoay người, đưa tay mở cúc áo âu phục, muốn đi vào phòng khách, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trong phòng khách nhẵn bóng, anh sững sờ, có chút không thể tin nổi cất bước đi về phía Đường Khả Hinh, đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô!
Đường Khả Hinh cũng ở mệt mỏi thất thần, hoảng hốt mở mắt, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đứng ở trước mặt của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn mình, cô mở trừng hai mắt, tay nâng chai rượu tuyết lợi, thiếu chút nữa làm rớt xuống, lại vội vàng tiếp được, gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu đầy mồ hôi nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn cô, nhìn cô đầu đầy mồ hôi đang cầm một khai rượu tuyết lợi, run rẩy đứng ở trước mặt của mình, anh có chút không hiểu, khẽ nhăn mày một cái.
Quả thật Đường Khả Hinh muốn ôm chai rượu tuyết lợi này, nhảy xuống mười mấy tầng cao cho cá ăn mất đi, hôm nay mới quyết định, có thể tránh thì tránh, không ngờ có thể gặp gỡ như vậy, cô thật sự bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt khi dễ của người kia, muốn nặn ra nụ cười, nhưng thật sự không nặn ra được, chỉ đành đau khổ cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, vừa nhìn bộ dạng này của cô, vừa vươn tay, từ từ buông lỏng ra cúc áo âu phục, sau đó ở ngay trước mặt của Đường Khả Hinh, cởi áo khoác ra.
Đường Khả Hinh thở dài, nhắm mắt lại, muốn chết. . . . . .
Mặc dù Quản gia tò mò sự ăn ý giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, nhưng vẫn im lặng tiến lên, cầm áo khoác cho Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi lại ở trước mặt của Đường Khả Hinh, chậm rãi kéo xuống cà vạt của mình đưa cho quản gia ở bên cạnh, mới từ từ buông lỏng cúc áo trước ngực, một cúc, hai cúc, cho đến khi lộ ra làn da cảm tính, rốt cuộc xoay người, hết sức nhàn nhã, giống như ông chủ căn phòng này, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc trên mặt xẹt qua nụ cười giễu cợt.
Đời này của Đường Khả Hinh, cho tới bây giờ cũng có không cảm thấy có cặp đôi trời đất tạo nên giống như Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, nhưng hôm nay cô thật sự cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.