Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edictor: Bích Pham

Không khí náo động cả lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô ta là nữ trợ thủ của Trang Ngải Lâm, sao lại có thể làm chuyện như vậy!?

Trang Ngải Lâm không tin vào mắt mình, hai tròng mắt nhấp nháy kia cơ hồ như muốn giết người. Hai tay cô nắm chặt dường như muốn đốt cháy cả thế giới

Trang Hạo Nhiên từ trước đến giờ chưa từng thấy Ngải Lâm như vậy, liền lập tức đi lên phía trước trấn an cô!!

“Im đi!” Trang Ngải Lâm vẫn giữ ánh mắt cũ, cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung!! Với chiếc áo khoác lông màu đen trên người, cô như tỏa ra một luồng khí lạnh, bước thật nhanh vể phía cô gái đang khóc.

Thụy sa hối hận, run rảy cả người, sợ hãi, sợ đến nỗi một câu cũng không nói nên lời. Khuôn mặt cô cũng tái ngắt, chỉ thấy nước mắt vẫn chảy dài, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Đám đông gần như nín thở, lặng người trước sát khí toát lên từ người Trang Ngải Lâm. Hướng đến Thụy sa đang run rẩy trước mặt, cô nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ kinh hoàng. Sự im lặng của cô gái này càng khẳng định tội lỗi của cô tôitrong suy nghĩ của Trang Ngải Lâm.Vẫn khuôn mặt đó, Trang Ngải Lâm lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên...”

Âm thanh im lặng.


Thụy sa hoảng sợ đến nỗi như hoa cả mắt, cả người run rẩy, nước mắt vẫn lăn dài…

“Tôi nói cô ngẩng đầu lên...” Trang Ngải Lâm nắm chặt hai tay, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Thụy sa.

Cả người Thụy sa gần như bị khí sắc của Trang Ngải Lâm nghiền nát, đứng cũng không vững. Cô biết sẽ không thoát nổi, từ từ ngẩng đầu lên, trong lòng không ngừng nơm nớp lo sợ.

Trang Ngải Lâm nhìn sâu vào đôi mắt của cô ta, chờ đợi kết quả cuối cùng về ngọc phỉ thúy. Nắm chặt hai tay, mong sẽ còn một tia hy vọng, gằn giọng hỏi: “Tôi hỏi cô... Lời anh nói, có phải thật vậy hay không?”

Thụy sa sợ hãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm đang tức giận, lại một câu cũng không dám thừa nhận, chỉ im lặng mà khóc nức nở..

Lãnh Mặc Hàn lúc này bước đến trước mặt Thụy sa, lãnh đạm nhìn cô nói: “Nếu bây giờ, tôi đứng ở trước mặt của cô, cô không nói, tôi còn không biết là cô! Thế nhưng cô mở miệng nói, tôi liền biết là cô! Bởi vì cô qua rõ tính tình của chị Trang, cô biết chị ấy rất quý ngọc phỉ thúy, nhân có cơ hội cô đã đánh cắp nó! Tiếp đến, bạn đã tìm đến các nhà thiết kế, để mở cuộc trưng bày. Nhưng cũng chính vào thời điểm ấy, phỉ thúy đã bị vỡ nát! Cô sợ tất cả sẽ bị phát hiện, trong khi đó thì tiền đồ của cô, tương lai của cô vẫn chưa có gì cả! Sau đó cô liền đem phỉ thúy cất ở một nơi nào đó! Theo tôi nghĩ, cô là muốn cho cảnh sát hay bất cứ kẻ nào sẽ phát hiện ra nó, như vậy chuyện này sẽ không liên quan đế cô, sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa!

Thụy sa nghe thấy ý đồ của mình đã bị người khác nhìn thấu đáo, mặt cô trắng bệch như không còn giọt máu, toàn thân như đã đông cứng, dương mắt nhìn..

Trang Ngải Lâm lúc này chỉ muốn của cô phỉ thúy, vô cùng tức giận cắn răng hỏi: “cô nói cho tôi biết? Có phải thật là nhưvậy hay không? Cô giấu phỉ thúy của tôi ở đâu?”

Thụy sa sợ đến hối hận,quỳ khộp xuống, khẩn cầu: “Xin lỗi, Trang tiểu thư... Tôi không phải cố ý làm hư nó, lúc đó tôi cầm vòng kim cương lên, tay không cẩn thận làm rơi hộp gỗ cấp! Tôi cũng không biết, sao có thể dễ dàng cái hộp đó làm vỡ như vậy!

“Cái hộp kia là gỗ mun đàn hương cao cấp làm thành, cũng là cứng rắn như đá!” Lãnh Mặc Hàn nói đến đây, có chút tiếc nuối.

Thụy sa lại tiếp tục khóc lóc cầu xin.

Trang Ngải Lâm nắm chặt nắm tay,cảm giác như lồng ngực đang sôi máu lên, cô hỏi: “phỉ thúy đâu! cô đem nó giấu nơi nào?”

Thụy sa không dám lên tiếng cũng không dám nhúc nhíc

Trang Ngải Lâm chặt răng căn nặng hơn thanh hỏi: “Vòng kim cương ngươi giấu nó nơi nào? Mau mang ra đây tức khắc. Mau lên!

Thụy sa nghe lời này, chỉ rất sợ hãi hơi xoay người, nước mắt chảy xuống. Lúc này, cô ở trước mắt bao người, đi về phái góc tường của sảnh, ngồi xổm người xuống nơi có rất áo quần đắt tiền được treo che lấp trong góc, vươn tay lấy ra nó, nắm chặt ở trong tay từng bước tiến lại gần Trang Ngạo Nhiên, tay phải run rẩy nắm chặt vật kia không dám nhúc nhích.

Trang Ngải Lâm lạnh lùng ra lệnh: “Mở ra...”

Thụy sa không dám phản kháng, liền chậm rãi hướng về phía Trang Ngải Lâm. Cô dùng hai bàn tay mở ra, nó lấp lánh phản chiếu màu xanh lá cây, với sự gia tăng của các ánh sáng tự nhiên vòng kim cương lấp lánh đủ các màu sắc, đáng tiếc nó đã bị tách ra làm đôi......Trang Ngải Lâm vừa nhìn thấy mặt đã biến sắc, nhìn hai vòng kim cương đã bị tách làm đôi, đôi mắt cô rưng rưng, đau đớn, thậm chí có một chút thất vọng, buồn bã

“Tôi biết... nó là trang sức đẹp nhất trên thế giới! Nó là vô giá. Thế nhưng đây là món quà rất quý giá mà mẹ tôi đã để lại trươc khi bà mất. Tôi không thể đánh mất nó.”

“Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm... Hi vọng mỗi ngày con đều được hạnh phúc... con sẽ tìm được người đàn ông yêu mình thật lòng, sau đó sẽ cùng nhau xây dựng mái ấm.”

Buổi tối hôm đó tôi mãi cũng không quên được.

Trang Ngải Lâm khuôn mặt lãnh đạm, hai dòng nước mát như muốn tràn ra, long đau khổ, buồn bã nhìn hai nữa của chiếc vong kim cương.

“ Chị...” Trang Hạo Nhiên cho tới bây giờ đô không nhìn tới chị như vậy ưu buồn, anhtức khắc cất bước tiến lên, đặt tay lên vai chị, đau lòng hỏi:” chị đừng quá đau lòng..”

Trang Ngải Lâm không nói lời nào, chỉ là mặt bộc lộ kia nhợt nhạt ưu buòn, vươn tay, chậm rãi cầm hai nửa vòng kim cương, nắm chặt nó trong tay, thong thả cất bước đi ra ngoài...

“ Chị!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía chị, lo lắng gọi!!

Văn phòng làm việc!!

Bác Dịch mặc màu đen âu phục nhìn trong năm thành viên thường trực của Viện Rượu, với một văn kiện, đưa ra từ Pháp và Đức, và Tây Ban Nha, và nhiều quốc gia. Đây là vòng thứ hai của giải đấu, trong những câu hỏi lớn của mình, anh nhìn chằm chằm vào các cạnh của mỗi dải dây leo, phía bên tay, hơi ngửi nó đại diện cho sự chắc chắn; “tốt! những dây leo, tất cả!! tốt đóng trước trận đấu, phải được giữ bí mật! “

“ Vâng!” Các thành viên hiệp hội Rượu ngay lập tức gật đầu, đi ra.

Bác Dịch nhìn xung quanh, nhớ tới ngày mai phục vụ rượu trận thi đấu lớn, tim của anh hơi chặt, xoay người ngưng nhìn ngoài cửa sổ kia không biết khiến người chiếu cố nho viên, thì như thế nào...

Bác Dịch thở nặng, vừa quay người, chuông điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nghe: Alo!

Hai bên cùng nói chuyện...

“Cái gì?” Bác Dịch kích động đứng lên, nắm di động, kêu lên; “ Đêm nay sẽ có đợt sương giá.”

Những công nhân đang ở trang trại trồng nho

“Chờ tôi!! Tôi sẽ nhanh chóng quay lại! “ Bác Dịch liền bỏ điện thoại xuống, lập tức nhanh chóng đem văn kiện cùng đề đóng lại, khóa ngăn kéo, mới vội vội vàng vàng đi ra phòng làm việc, khuôn mặtcăng thẳng, phóng ra ngoài——————

“Bác Dịch, ngài đi đến đó à? Đêm nay có buổi dạ hội!” Thư ký đi về phía anh.

“Tôicó việc gấp cần trở về một chuyến!! Sáng sớm ngày mai nhất định sẽquay lại!” Bác Dịch nói cho hết lời, người đã nhanh chóng đi vào thang máy. Anh thở dốc,nhớ tới đêm nay có thể có đợt sương giá. Đợt sương giá này sẽ là một vấn đề lớn của vườn nho, nếu xử lí không khéo thì sẽ để lại hậu quả vô cùng nặng nề!!

Khách sạn vẫn đông đúc.

Bác Dịch vội vàng ra khỏi khách sạn, nhìn xung quanh, chỉ cần gọi quầy lễ tân nói, họ ngay lập tức sẽ có,nhưng…? Anh lo lắng nâng lên cổ tay, đã là 2:00 chiều!! khi đến nơikhoảng 8:00 tối!!!! Anh khẩn trương quay mặt sang, nhìn về phía xa, xe mình làm sao chưa đến thế nay? Anh gấp đến độ dường như con kiến bị nung giữa chảo!!

Đúng lúc này, từ xa một chiếc xe hướng đến, nhân viên tiếp tân nhanh chóngchạy đến,, gọi: “Trang tiểu thư, cô đã đến “

“ừ...” Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy màu đỏ sang trọng, khoác áo da màu đen, tay cầm túi xách,bước đi nhưng lại nhìn thấy Bác Dịch đứng ở trước cửa, dừng lại.

Bác Dịch cũng thấy vậy hơi ôn nhu nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm nhìn về phía nhàn nhạt hỏi: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bác Dịch hơi thở hổn hển, nói: “vườn nho của anh, có thể phải đối mặt với một đêm sương,an phải đi đến đó ngay!!”

Trang Ngải Lâm mặt nhàn nhạt nhìn về phía anh.

Bác Dịch nhìn về phía trước đường xe chạy, sốt ruột còn chưa thấy xe đến...


Trang Ngải Lâm nhìn về phía anh bộ dáng này, tay cầm trân châu túi xách, nghĩ nghĩ, liền mới nhẹ nhấc váylên, bước lên xe rồi lạnh lùng nói; “Lên xe! Em chở anh!”


Bác Dịch nhìn về phía cô.


“Lên xe!” Trang Ngải Lâm lạnh lùng nói


Bác Dịch nhìn về phía cô, liền cảm kích cười, nói câu cám ơn, nhanh chóng lên xe.Trang Ngải Lâm không đợi anh ngồi vững vàng, liền nhấn ga phóng xe chạy——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK