Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau.

Bầu trời hơi trong.

Đường Khả Hinh mặc một bộ váy ngắn màu trắng cổ lá sen, cùng Tô Thụy Kỳ, Nhã Tuệ và đám người Lãnh Mặc Hàn trở lại công viên hoa anh đào một lần nữa, cảnh sát đã sớm chờ đợi ở nơi đó đã lâu.

Xa xa rừng núi truyền đến tiếng chim hót, dòng sông lẳng lặng chảy, vang lên tiếng róc rách.

Mấy viên cảnh sát đứng ở vị trí Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe, đang thảo luận gì đó.

Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn ngoài cửa xe một đoạn đường ngô đồng ở đối diện bị bao quanh, cô lập tức nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe ầm một tiếng, thân thể nện ở mặt đất, trong miệng phun ra một búng máu, ngón tay của cô lập tức vặn chặt, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, đau lòng quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, sắc mặt nặng nề nói: “Đừng sợ, thật ra trên thế giới này vẫn tràn đầy âm mưu, chỉ là chúng ta không có phát hiện mà thôi. Tất cả chân tướng cũng lộ ra ngoài ánh sáng, chúng ta có thể sống, chính là nhân chứng tốt nhất đối với mình.”

Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng không có buông lỏng, chỉ thở nhẹ một hơi.

Chiếc Land Rover ngừng lại.

Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành cũng lần lượt xuống xe, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn khắp công viên hoa anh đào, khắp nơi một mảnh xanh đậm tỏa ra khí ôxi mát mẻ, làm cho người ta nặng nề thở dốc một hơi.

Cảnh sát ngẩng đầu lên thấy Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh đi xuống xe, lập tức cung kính đi tới, sau khi chào hỏi xong, liền mời Đường Khả Hinh đi tới trước hiện trường xảy ra tai nạn, để phân tích thêm.


Lãnh Mặc Hàn là người có tâm tư cực độ kín đáo, anh từng dùng năng lực trinh sát siêu cường phá được vụ án buôn bán đồ cổ, lần này Trang Hạo Nhiên đặc biệt ra lệnh cho anh theo dõi toàn bộ vụ án này, chỉ thấy hai mắt anh lóe lên, đứng ở phía sau hiện trường xảy ra tai nạn, nhìn khắp địa thế công viên hoa anh đào, nhàn nhạt gọi: “Tiểu Đường.”

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn anh.

Đôi tay Lãnh Mặc Hàn cắm vào túi quần, nhìn bờ sông đối diện công viên hoa anh đào, hỏi: “Lúc các người mới vừa đi ra, vị trí nói chuyện ở chỗ nào?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền chỉ về phía con đường ngô đồng bên trái công viên, mệt mỏi không còn hơi sức nói: “Lái xe đi vào không bao lâu, liền dừng ở trước một gốc cây hoa anh đào cao lớn nhất, nơi đó còn treo bảng hiệu ghi chú thực vật có liên quan cây anh đào.”

Lãnh Mặc Hàn không nói gì thêm, mà nhanh chóng bước đi.

“Đi đâu?” Tô Lạc Hoành bước nhanh theo sát anh đi về phía trước, ngạc nhiên hỏi.

Lãnh Mặc Hàn vừa bước đi về phía trước, vừa lạnh lùng nói: “Nếu quả có âm mưu ám sát, như vậy đối phương nhất định sẽ theo dõi toàn bộ hành trình Tiểu Đường và Tổng Giám đốc Tưởng, nhưng chiếc Ferrari màu đỏ quá rõ ràng, tuyệt đối không thể đi theo vào, công viên hoa anh đào nơi này có ba cổng vào, chắc chắn anh ta theo vào từ một cổng khác, chúng ta chỉ cần làm xong hiện trường xảy ra vụ án, cũng rất dễ dàng đoán ra anh ta ở nơi nào quan sát Tổng Giám đốc Tưởng và Tiểu Đường.”

“Tôi đột nhiên có chút kì lạ.” Tô Lạc Hoành cau mày ngạc nhiên nói: “Vụ án lần trước của Tiểu Đường và Tổng Giám đốc Tưởng, tất cả đều thực hiện lúc trời mưa, đây là trùng hợp sao?”

“Ông trời nhất định là trùng hợp. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước bụi hoa anh đào, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng ghi chú kia, vừa lúc ánh mặt trời chiếu đến, cả vườn hoa anh đào dưới ánh mặt trời, yêu kiều sáng lên một mảng màu xanh lá rất đẹp, gió mát quét tới, vang lên tiếng xào xạc làm cho lòng người bình tĩnh thoải mái, anh đứng ở chỗ Tưởng Thiên Lỗi đứng, nhìn qua bờ sông đối diện. . . . . .

“Anh đứng ở đó làm gì?” Tô Lạc Hoành nhìn bóng lưng của anh, ngạc nhiên hỏi.

Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói: “Đây là chỗ người đàn ông kia đứng.”

“Hắc…!” Tô Lạc Hoành không nhịn được bật cười nói: “Tại sao anh biết, đây chính là chỗ Tổng Giám đốc Tưởng đứng? Có lẽ bọn họ ngồi ở trong xe nói chuyện phiếm?”

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tô Lạc Hoành, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng và Tiểu Đường lái xe đi vào nơi yên tĩnh này, chính là vì để nói chuyện, nếu như ở trong xe, bên lề đường cũng có thể nói rồi. Đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai, Tổng Giám đốc Tưởng và Tiểu Đường vốn là có mâu thuẫn tình cảm, anh ấy muốn tới tranh thủ Tiểu Đường, đàn ông nếu như muốn bình tĩnh, nhất định sẽ không nhìn phụ nữ trước, mà nhìn sự vật để cho mình càng bình tĩnh hơn, nhất là đàn ông như Tổng Giám đốc Tưởng, anh ấy yêu Tiểu Đường, khẳng định không muốn mình nói lời quá khích, tổn thương cô ấy. . . . . . Cho nên phải bình tĩnh trước. . . . . .”

“. . . . . . . .” Tô Lạc Hoành trợn to hai mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, bình thường biết anh lợi hại, nhưng không biết anh cẩn thận như vậy, anh có chút lo sợ, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Hôm nay tôi mặc quần trong màu gì?”

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn anh một cái.

“Nói cho tôi biết nhanh lên! !” Tô Lạc Hoành nhất định muốn biết!

“Màu đỏ đậm.” Lãnh Mặc Hàn theo phương hướng của mình, nhìn bờ bên kia, phát hiện bờ sông bên kia cũng có một con đường ngô đồng, bên kia rừng anh đào rậm rạp, anh chau mày, vừa nhìn hướng bờ sông, vừa đi về phía trước.

“Làm sao anh biết?” Tô Lạc Hoành khiếp sợ nhìn anh! !

“Lúc cậu mới vừa xuống xe, lộ ra ngoài một chút.” Lãnh Mặc Hàn không để ý tới người nhàm chán này.

“. . . . . . . . . . . .” Tô Lạc Hoành sững sờ nhìn Lãnh Mặc Hàn, không chịu nổi, nói: “Anh thật xấu xa! ! Nhìn lén quần lót người ta.”

Lãnh Mặc Hàn không để ý đến anh nữa, mà tiếp tục đi về phía trước, đi qua cây cầu nhỏ, tiếp tục theo phương hướng di động mỗi góc độ, nhìn chỗ đứng của Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh.

“Anh muốn làm gì?” Tô Lạc Hoành nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.

“Tôi muốn xem một chút, lúc ấy người này đứng ở nơi nào. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn tiếp tục từng bước một đi về phía trước, đi qua tầng tầng cây anh đào, rốt cuộc đứng ở ven đường ngô đồng, dừng bước lại, hai mắt nheo lại, phát hiện vị trí này, vừa vặn nhìn tới diện chỗ đứng của Tưởng Thiên Lỗi ở bờ sông đối, hai tay anh cắm túi quần, thở mạnh một hơi. . . . . .

Tô Lạc Hoành cũng ngạc nhiên đứng ở vị trí này, nhìn bờ sông bên kia, hỏi: “Nhìn ra cái gì?”

“Cậu có ipad không?” Lãnh Mặc Hàn hỏi.

“Có” Tô Lạc Hoành thuận tay lấy ra.

“Thông qua hệ thống vệ tinh, nhanh chóng vẽ bản đồ kết cấu địa lý công viên hoa anh đào cho tôi,” Lãnh Mặc Hàn nói xong, lui về phía sau hai bước, nhìn vài gốc hoa anh đào bên cạnh bờ sông, còn có lá vàng bay xuống mặt đất, ánh mắt híp lại, đeo bao tay trắng ngồi xuống, quan sát bùn đất bên cạnh gốc cây, còn có khe hở đá đỏ, thậm chí nhìn xung quanh. . . . . .

Tô Lạc Hoành lấy ipad nhỏ ra, dùng kỹ thuật máy tính siêu cường của mình, sờ trên màn hình mấy lần, bản vẽ công viên Hoa anh đào nhanh chóng làm xong, lại thấy Lãnh Mặc Hàn đã nhìn vào khe hở gần đó, anh liền ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt quan sát tình trạng mặt đất, sâu kín nói: “Nếu muốn phá giải bí mật của một số người, nhất định phải hành động tỉ mỉ, ngày hôm qua lúc bọn họ bị đụng xe, là trời mưa, cho nên tất cả dấu vết nơi này đều sẽ bị tẩy rửa, nhưng bởi vì khu thế đất này bằng phẳng, nếu như anh ta đứng ở phương hướng này, nhất định sẽ để lại dấu vết ở gần đây.”

“Như vậy tìm khó hơn à?” Tô Lạc Hoành cau mày nhăn mặt nói.

“Điều tra vụ án, vốn chính là so tính nhẫn nại và trí tuệ cùng thời gian với đối phương, loại người như cậu không hiểu đâu. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nói xong, đột nhiên nhíu mày thật chặt, nhìn vị trí gốc cây phía trước, có cái lỗ đen bằng đầu ngón tay, có ít nhất ba lỗ, khuôn mặt của anh căng thẳng, nhanh chóng đẩy lá vàng ra, đối chiếu ba cái lỗ đen nhỏ, ánh mắt sáng lên!

“Tìm được cái gì?” Tô Lạc Hoành cũng tò mò tiến lên ngồi xổm xuống, hỏi.

“Cậu cảm thấy ba cái lỗ đen khác thường này, giống như cái gì?” Lãnh Mặc Hàn nhìn chăm chú ba cái lỗ đen trên mặt đất, lạnh lùng hỏi.

Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn ba cái lỗ đen, nói: “Không giống cái gì. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh.

“Thật không giống cái gì cả? Tại sao anh cảm thấy ba cái lỗ đen này có liên quan ngày hôm qua? Khả năng này là rất nhiều ngày trước, sóc đào lỗ !” Tô Lạc Hoành nhanh chóng chỉ ngón tay nói.

Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn anh một cái, ngón tay chỉ ba cái lỗ đen, lạnh nhạt nói: “Cậu nói cũng có lý, có thể rất nhiều ngày trước để lại, nhưng cái lỗ rất nhiều ngày trước để lại sẽ không như vậy.”

“Làm sao anh phán đoán?” Tô Lạc Hoành lại hỏi.

“Lá cây. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cây anh đào đón gió lay động xạc xào, lại nhàn nhạt nói: “Số lá cây vẫn rơi xuống, nhìn độ dầy phủ lên cái cái lỗ nhỏ có thể phán đoán, lúc tôi mới vừa đi tới, quan sát lá cây trên mặt đất, độ dầy khá cao, thậm chí còn có dấu vết lá rửa nát, chứng minh nơi này đã ba tháng không có ai tới quét dọn, mà lá cây phủ lên ba cái lỗ đen này, chỉ có vài lá rơi xuống, còn có hai cái lỗ đen lộ ra.”

“Vậy có thể là ngày hôm trước!” Tô Lạc Hoành lại nói.

Lãnh Mặc Hàn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt phân cao thấp của anh, trên mặt lộ ra nụ cười khó được, nói: “Đúng vậy, có thể là ngày hôm trước, nhưng ngày hôm trước độ ẩm không cao, cái lỗ sẽ không quá sâu như vậy.”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ chỉ vào ba cái lỗ, cho đứng lên: “Ba cái lỗ này chứng minh điều gì ?”

Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy bờ sông đối diện, Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh, cùng cảnh sát đi về phía cây anh đào, anh liền căn dặn: “Gọi Quản lý Lưu tới đây một chút.”

“Gọi cô ấy tới đây làm gì?” Tô Lạc Hoành ngạc nhiên hỏi.

“Gọi cô ấy tới đây. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Tô Lạc Hoành.

“Được, được, được!” Tô Lạc Hoành vừa lầu bầu vừa cầm điện thoại di động lên, vừa bấm số điện thoại của Nhã Tuệ, đưa tay vẫy cô tới.

Nhã Tuệ đang nhận điện thoại, nhìn thấy Tô Lạc Hoành ở bên kia bờ sông đưa tay vẫy mình, cô liền có chút ngạc nhiên nhẹ nhàng mở tay Khả Hinh, bước nhanh đi qua bên con đường lớn anh đào, đi qua cây cầu nhỏ, có chút dịu dàng và lo lắng đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành, ngạc nhiên hỏi: “Hai vị Phó tổng tìm tôi?”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhã Tuệ từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên đôi giày cao gót màu đen của cô, mới từ trong túi của mình, lấy ra một cây bút máy, đầu tiên là cắm nó vào trong cái lỗ đen, lại giơ lên quan sát độ sâu của nó, mới nói với Nhã Tuệ: “Quản lý Lưu, mời cô tiến lên mấy bước, ở bên cạnh gốc cây anh đào này, giẫm một chân. . . . . .”

“À?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn quay đầu lại nhìn Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Làm ơn.”

Nhã Tuệ nghe vậy liền có chút ngạc nhiên, có chút cẩn thận đi ra đường ngô đồng, đi tới một gốc cây anh đào, trên bùn đất mềm mại, nhẹ nhàng bước ra, gót giày chen vào trong đất bùn đêm qua có nước mềm ra. . . . . .

“. . . .” Tô Lạc Hoành ah một tiếng, chỉ vào lổ nhỏ gót giày, la hoảng lên: “Tôi hiểu rồi. . . . . .”

“À?” Vẻ mặt Nhã Tuệ lại ngạc nhiên muốn xoay người.

“Đừng động. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhắc cổ tay nhìn thời gian, đúng 9 giờ 30 phút, anh lập tức gọi điện thoại cho Đường Khả Hinh hỏi: “Tiểu Đường, cô và Tổng Giám đốc Tưởng ở dưới cây anh đào nói chuyện khoảng bao lâu?”

“Đại khái không đầy ba phút. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp điện thoại, mệt mỏi nói.

Lãnh Mặc Hàn lập tức cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ đang sững sờ, lại mỉm cười nói: “Cô làm ơn đứng khoảng hai phút.”

“À. . . . . .” Nhã Tuệ liền ngạc nhiên đứng ở tại chỗ, thở nhẹ một hơi.

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn cứng lại, đứng lên, nhìn thời gian, từng phút từng phút trôi qua, rốt cuộc thời gian được hai phút, liền đưa tay cầm cổ tay Nhã Tuệ, nhẹ nhàng xốc cô ra ngoài.


Nhã Tuệ nhìn anh một cái, liền nâng nhẹ gót giày, để cho bùn đất trên gót giày đẩy ra ngoài, lui ra sau hai bước.


Lãnh Mặc Hàn và Tô Lạc Hoành lập tức tiến lên, đứng ở trước cái lỗ nhỏ kia, quả nhiên độ sâu không khác lắm, hai người đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ! !


Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn bọn họ.


“Là một phụ nữ. . . . . .” Hai người đàn ông đồng thời trầm trọng nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK