Ủy viên Trương nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, liền cúi đầu, nếm thử một miếng cà, mới nói: “Vậy thì đưa vào đi.”
“Vâng” Quản lý Phùng thở ra một hơi, dùng ánh mắt nhìn về phía trưởng kíp ở bên cạnh.
Trưởng kíp đi theo Khả Hinh lập tức xoay người đi ra ngoài, nhìn về phía Laurence một cái, mới cười cười nói: “Tiếp tục mang thức ăn lên!”
Laurence vừa nghe, liền yên lòng mỉm cười, nói: “Tốt.”
Trưởng kíp nói xong, liền dẫn ba nhân viên phục vụ đi tới phòng bếp số 2. Cổ Tinh lạnh lùng nhìn bọn họ nơi xa, ánh mắt lộ ra cực độ lạnh lẽo.
Bên trong phòng ăn, mấy vị khách VIP đang dùng bữa ăn, không đến bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên, Quản lý Phùng lập tức đi lên phía trước, mở cửa, nhìn thấy có một nhân viên, tay nâng khay gỗ đỏ rồng bay đi tới, sau đó trong ánh mắt của đồng nghiệp im lặng phục vụ ở bên trong, bưng đi vào phòng ăn, cẩn thận đem món ăn thứ năm ở trước mặt, dời ra một vị trí, lại đem món ăn chứa trong cái đĩa tròn thật to bằng kim loại đặt xuống vị trí chính giữa, sau đó nhẹ nhàng mở nắp.
Nhất thời một làn hơi lạnh tràn ra.
Ba người Ủy viên Trương vừa nhìn tới trước, thấy bên trong cái đĩa rồng vàng, lấp lánh sáu viên Băng Cầu trong suốt giống như viên đường phèn, bên trong phát ra màu sắc hết sức hấp dẫn, mà xung quanh đĩa rồng vàng đặt từng đóa hoa cúc màu đỏ nở rộ còn đầy hạt sương sớm, nhất thời một mùi hương thơm hoa cúc tràn ngập, làm cho người ta từ từ bình tĩnh. . . . .
Ủy viên Trương hết sức khiếp sợ nhìn về phía viên Băng Cầu này.
Nhân viên phục vụ cùng bước lên trước, đồng thời cầm chén ngọc lên, dùng muỗng múc nhẹ một viên Băng Cầu, cẩn thận đặt vào trong bát, sau đó đưa đến trước mặt từng người.
Hai người Ủy viên hết sức kỳ lạ nhìn viên Băng Cầu, nói: “. . . . . . Chuyện này. . . . . . trời đang rất lạnh, ăn nó. . . . . . Bên trong. . . . . . Chứa cái gì?”
Ủy viên Trương lại nhìn viên Băng Cầu trong chén, không lên tiếng, cầm muỗng lên, cùng với hai người khác nghi ngờ không hiểu, đồng thời múc Băng Cầu bỏ vào trong miệng, sau đó cắn nhẹ lớp băng liền vỡ ra, bên trong thịt cua xào vỡ ra, chất lỏng nóng bỏng tươi mới nhất thời tràn ra, hai vị nóng và lạnh lập tức tiêu trừ cảm giác thịt lừa đầy dầu mỡ mới vừa rồi, hết sức hết sức ngon miệng, làm người ta vô cùng kinh ngạc cảm thán! !
“Ưmh. . . . . .” Ủy viên Tiêu và Ủy viên Lưu đồng thời kinh ngạc gật đầu, hài lòng cười nói: “Đây rốt cuộc làm thế nào làm được? Phần thịt bên trong vẫn nóng hổi, nhưng phía ngoài là một lớp băng mỏng, lại có thể bao bọc rất chặt, hơn nữa lớp băng nén chặt mùi thơm thịt cua, hương vị càng ngon hơn! !”
Ủy viên Tiêu và Ủy viên Lưu cũng không đợi nhân viên phục vụ hầu hạ, lập tức cầm muỗng lên, lại múc hai viên Băng Cầu đặt vào trong miệng, lại thưởng thức mùi thơm đặc sắc này, vẫn hết sức kinh ngạc! !
Quản lý Lưu cũng mỉm cười, lập tức đem một viên Băng Cầu cuối cùng đưa đến trong chén Ủy viên Trương.
Ủy viên Trương không lên tiếng, chỉ im lặng liếc mắt nhìn viên Băng Cầu trong chén, im lặng cầm muỗng lên, lại nghi ngờ múc viên Băng Cầu đưa vào trong miệng, nhai kỹ, sau khi cảm thấy viên băng vỡ ra, cua nước rất nồng đậm tràn ra, trong sảng khoái mang theo một loại năng lượng khó hiểu, hai mắt ông kích động lóe sáng, nhai đi nhai lại viên băng cầu nóng lạnh, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đầu bếp làm món ăn này là ai ?”
Quản lý Phùng lập tức nói: “Đầu bếp Trần Tường, món ăn này là chuyên gia hầu rượu họ Đường căn dặn chế biến.”
Ủy viên Trương vừa nghe, liền ngửa mặt nói: “Gọi chuyên gia hầu rượu họ Đường vào đây!”
Quản lý Phùng nghi ngờ nhìn ông một cái, liền đáp lời: “Vâng!”
Trưởng kíp lập tức đi ra ngoài, nhìn Laurence có chút gấp nói: “Ủy viên Trương muốn gặp chuyên gia hầu rượu họ Đường. . . . . .”
Laurence vừa nghe, hai mắt chậm rãi nhấp nháy, hơi gật đầu, đáp: “Tốt.”
Trưởng kíp không dám nói nữa, nhanh chóng đi về phía cuối hành lang, sau đó quẹo cua, đẩy cửa kính một cái, thấy Đường Khả Hinh mới vừa từ phòng bếp đi ra, trên mặt đều là bột mì trắng, cô vừa dơ dáy bẩn thỉu phủi tay lung tung, vừa thở ra một hơi.
“Đường tiểu thư!” Trưởng kíp lập tức đi tới, nhìn cô có chút căng thẳng nói: “Ủy viên Trương muốn gặp cô!”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cũng không dám nhiều lời, nhìn về phía trưởng kíp, nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nói: “Gặp. . . . . . Gặp. . . . . . Gặp tôi?”
“Vâng!” Trưởng kíp nói.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, có chút giật mình, có chút lo sợ, đột nhiên có chút hối hận, nhưng vẫn nhắm mắt, gật đầu một cái, mới vừa muốn sửa sang lại tóc mình đầy bột mì, cửa l bị mở ra ần nữa, Quản lý Phùng lập tức đi tới, nhìn về phía cô, nói: “Đường tiểu thư! ! Mau! Ủy viên Trương muốn gặp cô!”
Trái tim nhảy thình thịch ! !
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe ra ánh sáng lo sợ, nuốt cổ họng khô khốc một cái, vẫn nhắm mắt, vừa phủi bột mì trên người một chút, vừa đi về phía trước. . . . . .
Trong hành lang truyền đến một loạt âm thanh gấp rút.
Laurence dẫn Cổ Tinh đứng ở bên cửa, nhìn về phía Đường Khả Hinh bước nhanh tới, trên mặt vẫn dính một chút bột mì, ông sửng sốt. Cổ Tinh dùng ánh mắt khinh bỉ, trừng mắt về phía cô.
Đường Khả Hinh thấy Laurence, cũng không kịp sửa sang lại trên người mình, đứng trước mặt của ông, gật đầu một cái, chào hỏi.
“Cô biết tại sao Ủy viên Trương muốn gặp cô không ?” Laurence hỏi cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, có chút căng thẳng cắn môi dưới, không lên tiếng.
Cổ Tinh cũng nghi ngờ nhìn về phía cô.
Sau lưng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân khẩn trương.
Mọi người xoay người, Đường Khả Hinh cũng xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, dẫn mấy Phó Tổng Giám đốc cũng hết sức căng thẳng, vẻ mặt nặng nề từ hành lang thật dài đi tới, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy Đường Khả Hinh trực tiếp hỏi ngay: “Em lại gây họa gì rồi hả ?”
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Thân ái, nhớ lại xem, quá trình chế biến món ăn, có xảy ra chuyện gì hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.
“Em nói chuyện đi! Em biết người bên trong là ai không?” Tưởng Thiên Lỗi cắn răng khẽ nói.
“Em . . . . . Em . . . . . em biết rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh thật hối hận, hoảng sợ đến hai mắt đỏ bừng, sớm biết vậy không làm món ăn này. . . . . .
“Em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại căng thẳng muốn tiến lên, Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay của anh, hai mắt sắc bén chợt lóe, nói: “Hiện tại còn không biết chuyện gì! ! Mắng chửi người làm gì! ! Lập tức gọi đầu bếp và toàn bộ những người liên quan trong phòng bếp cho tôi! !”
“Vâng!” Đông Anh lập tức đáp! !
Một trưởng kíp khác đi ra lần nữa, nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ủy viên Trương lập tức muốn gặp cô ! ! Mời vào!”
Trái tim của Đường Khả Hinh lại đập thình thịch, nhìn không gian xa hoa phía bên trong, nuốt một ngụm nước bọt, liền nhắm mắt, cất bước muốn đi vào. . . . . .
Cánh tay bị người nắm chặt!
Cô quay đầu lại.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ, đau lòng nhìn cô, đè nén tức giận, thở ra một hơi, nói: “Đi vào. . . . . . Đừng căng thẳng. . . . . . Dùng cái đầu thông minh của em ba năm trước đây giải quyết vấn đề. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nhìn hai mắt anh dịu dàng, chỉ đành phải gật đầu một cái, lại theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt hiện lên nụ cười dịu dàng, mặc dù cũng lo lắng, nhưng vẫn gật đầu một cái. Cô nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười, mới xoay người. . . . .
Laurence mới mở miệng: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nhớ cô là một thành viên của khách sạn, cô vì khách tận lực phục vụ, là đủ rồi.”
Đường Khả Hinh gật đầu, cũng không quay đầu lại, nuốt cổ họng khô khốc một cái, mới nặng nề cất bước đi vào, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức dẫn mọi người đi tới một phòng VIP khác, bảo quản lý an ninh mở camera, nhìn hình ảnh bên trong phòng! !
Bước chân Đường Khả Hinh như đi trên mây, từng bước từng bước đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện, khi tất cả mọi thứ phẳng lặng như mặt gương, sự kinh khủng, đáng sợ, nguy hiểm mới là giảo hoạt nhất, bọn chúng che giấu thật kín đáo, mà khi xảy ra chuyện, bọn chúng giương nanh múa vuốt, cho nên loài người mới càng ngày càng khôn khéo, hoặc càng ngày càng sợ hãi! ! Cái không gian yên tĩnh này giống như một rừng mưa đạn rất nguy hiểm.
Sắc mặt của Khả Hinh tái nhợt, chậm rãi đi vào phòng ăn, nhìn thấy mười mấy nhân viên phục vụ đứng ở một bên, đang yên lặng nhìn mình, hai mắt của cô nhanh chóng xoay chuyển, cất bước đi về phía bên cạnh bàn ăn, cũng không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng khom lưng gật đầu một cái, gọi: “Ba vị khách quý, tôi là chuyên gia hầu rượu mới vừa. . . . . . Mới vừa. . . . . . chọn món ăn cho các vị. . . . . .”
Ủy viên Trương lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, bộ dáng nhu nhược sợ hãi, rất không vui, mặc dù không dám tin, nhưng vẫn mở miệng, hỏi: “Món ăn này, là chủ ý của cô?”
“Vâng . . . . . vâng . . . . .” Đường Khả Hinh hít sâu một hơi, mới nói.
Ủy viên Trương không lên tiếng nữa, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt khẽ nhíu lại, tựa hồ đang nhìn kỹ. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ông như mũi tên cắm thẳng vào mình, cô hoảng sợ đến cả người bắt đầu run rẩy, đổ mồ hôi lạnh, sắp hít thở không thông.
Trong một phòng VIP khác, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh trong màn hình, đang suy nghĩ: “Xảy ra chuyện gì?”