Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên buông lỏng ngón tay của cô, mở đôi tay bá đạo xông vào sau lưng cô, ôm cô dán vào mình, cúi xuống nhìn cô nói: "Lúc nảy tại sao khóc?"

Đường Khả Hinh tức giận giơ ngón tay của mình, nhìn anh nói: "Tại sao cắn tôi? Tay đứt ruột xót anh biết không? Rất đau !"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua ý cười, sâu kín nói: "Cô cũng biết?"

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh!

"Lúc nảy tại sao khóc?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín lặp lại câu hỏi.

Đường Khả Hinh biết anh nói móc nhưng vẫn nói: "Đó là chuyện của tôi, tôi không muốn nói ! Xin anh tránh ra, để cho tôi đi làm việc, tôi không muốn nghe vợ chưa cưới của anh nói tôi có ý đồ với anh, đối với tôi, rất oan uổng!"

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, hai mắt phát ra thứ ánh sáng như thú săn mồi, cúi xuống, vươn tay nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô muốn nhìn vết sẹo màu hồng của cô.

Đường Khả Hinh cảm nhận được, quay đầu chỗ khác! !

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy cô từ chối,

Trên mặt hiện lên lạnh lùng nói: “Sau này không có việc gì...... Đừng tựa vào trong ngực một người đàn ông khóc, như vậy sẽ dễ dàng làm người khác hiểu lầm!”


Đường Khả Hinh nghe lời này cũng ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thật sao? Sau này không có việc gì, không nên tuỳ tiện ôm một cô gái vào trong ngực, như vậy cũng sẽ dễ dàng làm người khác hiểu lầm!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy nhìn về phía Đường Khả Hinh, bình tĩnh nói: “Thật sao? Vậy cô hiểu lầm tôi?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, bị lừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận nói: “Tôi hiểu lầm anh cái gì? Tôi không có bất kỳ ý tưởng gì với anh!!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, cảm thấy buồn cười, nhìn về phía cô cười khẽ nói: “Thật sao? Cô không có bất kỳ ý tưởng gì với tôi?”

“Không nên dùng giọng nghi ngờ với tôi! Tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm!” Đường Khả Hinh không khỏi tức giận, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra chút nghiền ngẫm, chậm rãi lấy điện thoại di động trong túi tây trang của mình ra, mở màn hình, bên trong xuất hiện một cô gái đáng yêu hướng về phía ống kính hôn môn, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Cô xem đi, người bên trong hình là ai vậy? Cô có biết không?”

Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh sửng sốt, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn cô gái trong màn hình điện thoại di đông đang chu môi nhìn về phía ống kính hôn gió, bộ dạng rất ngọt ngào chính là mình vậy...... Cô trợn mắt thở hốc vì kinh ngạc, đầu như bị người đánh mạnh một cái, nhìn mình trong màn hình điện thoạt di động kia, khiếp sợ kêu to: “Chụp lúc nào vậy?”

“Tôi làm sao biết cô chụp lúc nào?” Tưởng Thiên Lỗi có chút buồn cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Chính cô chụp mà mình không biết? Biết rõ điện thoại di động này là của tôi, tại sao muốn chụp hình của cô ở trên di động của tôi?”

“Đó không phải do tôi chụp......” Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, nắm chặt tay Tưởng Thiên Lỗi, nhìn tấm ảnh trong màn hình, cặp mắt của cô nhanh chóng loé lên, nhớ lại lúc mình mới vừa biết được đi làm ở Khách sạn Á Châu, dùng điện thoại của Nhã Tuệ chụp hình để ăn mừng, cô tức giận kêu lên: “Hình này không phải tôi chụp bằng điện thoại di động của anh!! Mà chụp bằng điện thoại của Nhã Tuệ!! Không biết vì sao hình lại ở trong điện thoại của anh!”

“Thật sao?” Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi sáng lên nhìn về phía cô!

“Anh xem đi!” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay Tưởng Thiên Lỗi, chuyển điện thoại ở trong tay anh sang tay cô, rất nghiêm túc nhanh chóng nói: “Điện thoại di động của anh rất sáng, nhất định rất đắt giá chứ? Nhưng anh xem, tấm hình ảnh này rất mờ có đúng không? Đây chính dùng điện thoại di động dỏm của Nhã Tuệ để chụp!”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn đôi môi nhỏ Đường Khả Hinh cong lên, nói: “Rất tốt............ Chụp môi rất đẹp........ Chỉ là lúc hôn không có nhiệt tình như vậy......”

Cắn chặt hàm răng đấy!

Đường Khả Hinh nghiêm mặt nhìn anh, tức giận đến phổi cũng vặn vẹo, cô chớp mắt một cái, lập tức đoạt lấy điện thoại di động trong tay anh, sau đó mở tấm hình tiếp theo cho anh nhìn, nói: “Anh nhìn tấm hình này đi..........”

Cô ngừng lại, vừa vặn nhìn thấy hình mình nghiêng mặt hướng về phía ống kính cười ngọt ngào, cô nhìn lại mình một cái, gấp gáp giải thích tiếp: “Anh xem một chút, hình này mơ hồ như vậy, làm sao có thể chụp bằng điện thoại di động của anh?”

Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn tấm hình của Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào tinh nghịch, hết sức đáng yêu, cũng không lộ vẻ gì nói: “Không có, tôi cảm thấy chụp rất tốt, cười rất đẹp...... Hình ảnh cũng rất tốt...”

Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh một cái, đột nhiên cầm điện thoại di động, đưa lưng về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng tìm chức năng chụp hình, muốn nhấn nút xoá, vừa tìm vừa nói: “Tôi sẽ xoá hết......” Cô tìm được phím huỷ, ánh mắt sáng lên, ngón tay cái sắp đè xuống phím huỷ, không ngờ sau lưng ấm áp, Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên ôm cô, từ phía sau vươn tới nắm chặt điện thoại di động của mình, tức giận hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi xem một chút!!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người muốn đoạt di động.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt điện thoại di động, tránh ra tay của cô nói: “Muốn xoá bỏ?”

“Đó là hình của tôi, tôi khẳng định Nhã Tuệ không cố ý bỏ vào, cho nên tôi có quyền xoá hình của tôi! Đưa cho tôi!” Đường Khả Hinh vươn tay muốn giành điện thoại di động trong tay anh!

Vóc người của Tưởng Thiên Lỗi cao gần 1m9, đối mặt với Đường Khả Hinh thấp hơn, cho dù cô mang giày cao gót cũng chỉ có 1m7, anh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, Đường Khả Hinh với tay không tới, anh cười khẽ một tiếng!

"Anh trả cho tôi !" Đường Khả Hinh tức giận đến kiễng giày cao gót, tay kéo tây trang của anh, muốn nhào lên người của anh, giơ tay lên muốn lấy điện thoại di động, không ngờ anh cố tình giơ cao, cô mệt mỏi thở hổn hển, liều mạng đưa tay nhưng không lấy được, cô mệt mỏi đầu đầy mồ hôi! !

Tưởng Thiên Lỗi vẫn không lên tiếng, hơi giơ tay lên, cúi xuống nhìn dáng vẻ nóng nảy của Đường Khả Hinh, hai mắt anh không khỏi phát ra chút ánh sáng mềm mại, sâu kín nói: "Cô muốn hình, có thể? Thừa nhận cô cố ý để hình vào trong điện thoại di động!"

"Anh nằm mơ!" Đường Khả Hinh lại muốn nhảy dựng lên, đoạt điện thoại!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cất điện thoại di động vào trong túi tây trang của mình, bước nhanh

Đi ra ngoài!!

“Anh trả điện thoại di động lại cho tôi trước.”

“Điện thoại di động của cô sao?”

“Trả lại hình cho tôi.”

“Nó ở trong điện thoại di động của tôi, chính là của tôi.” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, cũng biết thời gian không còn kịp nữa, liền bước nhanh đi ra ngoài phòng hội nghị!

“Này......” Đường Khả Hinh tức giận, lập tức kéo lấy cánh tay của anh, tức giận nói: “Hình của tôi không thể để trong di động của anh, sẽ xảy ra chuyện!! Đến lúc đó, vợ chưa cưới của anh nhìn thấy sẽ giết tôi.”

“Cô ấy giết cô có liên quan hệ gì với tôi?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu sang nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí hỏi.

“Anh........” Đường Khả Hinh tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi, phát hiện người này thật sự vô lại, bây giờ cô không có biện pháp tiến lên đoạt điện thoại, Tưởng Thiên Lỗi lại ôm cô vào trong ngực, cúi xuống nhìn cô tức giận trừng mắt phát run, nói: “Thừa nhận, thì cho cô!”

“Anh nằm mơ!”

Hành lang thật dài, truyền đến một tiếng giày cao gót.

Tiêu Đồng hết sức gấp gáp đi tới phòng hội nghị, vừa đi vừa gấp gáp nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, gần 10 giờ 15 phút, cô ngạc nhiên nói: “Rốt cuộc có chuyện gì còn chưa tới?”

“Tiêu Đồng?” Đông Anh cũng gấp gáp đi tới, nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi: “Cô gặp Tổng Giám đốc chưa?”

“Mới vừa rồi còn nhìn thấy, có một chút chuyện nên chậm một chút, đang ở phòng hội nghị......” Tiêu Đồng nói xong liền trực tiếp đầy cửa phòng hội nghị, hai người đi vào, nhưng nhìn thấy phòng hội nghị trống không, khắp nơi chỉ có bàn ghế sắp xếp chỉnh tề nhưng không thấy người, bọn họ ngạc nhiên đi vào trong, nói: “Kì lạ, người đâu?”

Xung quanh không có ai đáp lại!

Đông Anh và Tiêu Đồng tiếp tục đi về phía đầu kia phòng hội nghị, muốn nhìn xem anh có đang nghỉ ngơi hay không.

Cửa mở ra tự nhiên cũng không có khép lại, sau đó có chút hơi thở từ trong khe hở ở giữa tường và cánh cửa lộ ra nhưng lại biến mất rất nhanh.

Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Đường Khả Hinh đứng ở cạnh cửa phòng hội nghị, nhờ cánh cửa che khuất, anh cứ nhàn nhạt nhìn cô.

Đường Khả Hinh căng thẳng, nhưng cô chớp mắt to, ngạc nhiên nghĩ: không đúng, tại sao phải troosn? Mình làm chuyện sai sao? Cô phát hiện mình bị lừa, ngẩng đầu lên có chút tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Cô đoán không lầm.

Tưởng Thiên Lỗi cười đắc ý, đôi tay càng ôm chặt eo nhỏ nhắn của Khả Hinh, nhẹ nhàng xoa!

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, thân thể khô tự chủ dán vào ngực Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng đầu lên, có chút tức giận nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi: Anh muốn làm gì?

Cô sẽ biết ngay.

Khoé miệng Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cong lên nụ cười đắc ý, nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, hơi dịu dàng nhìn cô, nhưng vẫn rất bá đạo cúi xuống, chậm rãi muốn dán lên môi của cô............

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn anh, dùng ánh mắt ăn thua đủ nói: Anh dám!!

Tại sao không dám?

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhắm lại, khẽ mút lấy cánh môi mềm mại của cô.

Đường Khả Hinh cứng ngắc bên trong tường, nuốt một ngụm nước, trợn mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhắm mắt lại hôn mình, có chút say mê, trái tim của cô đập mạnh, đôi tay kéo chặt áo trên hai cánh tay anh, mím chặt môi, lại cảm thấy môi của anh cũng không miễn cưỡng nhẹ nhàng môi của mình mà đổi thành hôn mặt của cô, mắt của cô, cái mũi của cô......

Mặt của cô lập tức đỏ lên, sắp hít thở không thông, không thở được rồi, không nhịn được mở môi đỏ mọng thở mạnh.

Đầu lưỡi Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xông vào, khẽ liếm đầu lưỡi của cô, thu lấy ngọt ngào, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, đôi tay chậm rãi quét về phía bên hông khêu gợi của cô, thậm chí lòng bàn tay khẽ vuốt xuống, xoa nhẹ cái mông tròn lẳng của cô, rất hưởng thụ thân thể mềm mại của cô.

Trong chớp mắt đại não Đường Khả Hinh tê dại, bị hôn từng chập, vuốt ve từng hồi, không nhìn được đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh nhẹ nhàng quấn lấy.

Tiêu Đồng và Đông Anh thật ngạc nhiên đi ra ngoài, nói: “Không có sao, không phải đã đi ra ngoài rồi chứ?”

Nghe được giọng nói này, Đường Khả Hinh có chút căng thẳng níu chặt ống tay áo của anh, hoảng sợ.

Tưởng Thiên Lỗi lại cười khẽ, tiếp tục nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của cô, lòng bàn tay đã phủ thẳng xuống bắp đùi, cảm nhận phần bắp đùi lạnh lẽo, lại càn rỡ hôn nhẹ cổ của cô, cắn nhẹ vành tai của cô, cắn nhẹ......


Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, muốn xoay mặt đi.


Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng hôn lên môi của cô.


“Có thể đã đi ra ngoài...... Chúng ta đi thôi......” Tiêu Đồng đi trước một bước đi ra ngoài, đóng bên trái cửa, Đông Anh cũng thuận tiện đóng cửa phía bên phải nhưng mắt lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang gắt gao ôm nhau bên trong cửa, cô choáng váng.


“Chuyện gì vậy?” Tiêu Đồng quay đầu, nhìn về phía Đông Anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK