Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nhu và Khả Hinh cùng Nhã Tuệ, ba cô gái đứng ở trong phòng khách nhỏ nhà Mạn Hồng, chụm thành một cục, bí mật thương lượng.

“Đi không?” Nhã Tuệ tương đối đứng đắn, hơn nữa cũng hết sức bảo thủ, cô nghe Tiểu Nhu nói hay là chúng ta đi thôi, cô lại hoảng sợ vươn tay, chỉ về phía phòng của Mạn Hồng nói: “Cô ấy đã uống say, dù nói thế nào Tào Anh Kiệt cũng là một đàn ông, chúng ta làm sao có thể đi khỏi? Hiện tại người cũng mang lên rồi, chúng ta nên nên mời anh ấy đi ra ngoài mới đúng!”

Tiểu Nhu nghe xong, trợn mắt nhìn về phía Nhã Tuệ rất ngây ngốc nói: “Nhưng không phải Quản lý Trần mới nói không ai thèm lấy mình sao? Hiện tại có thể gả ra ngoài rồi. Chị ấy và Quản lý Tào thích nhau, mặc dù tôi đần, cũng biết chúng ta không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi á!”

“Nếu như hai người bọn họ không phải loại quan hệ kia thì sao? Vậy chúng ta không phải bán bạn bè sao?” Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Tiểu Nhu nói: “Cô cũng tin hôm nay Trần Mạn Hồng say rượu nói càn à? Đàn ông theo đuổi cô ấy một bó lớn!”

Tiểu Nhu lại chớp chớp mắt, nhăn mặt, bộ dạng lầu bầu nói: “Quản lý Tào chúng ta không phải người như vậy á. Nếu biết rõ Quản lý không muốn, anh ấy sẽ không tùy tiện làm càn.”

“Loại người như cô nhất định gả đi rất dễ dàng!” Nhã Tuệ nhìn cô, hận nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tại sao?” Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn cô hỏi.

“Ngu ngốc đó!” Lưu Nhã Tuệ cao giọng nói!

Tiểu Nhu rất ủy khuất mím môi, nói: “Nhưng rõ ràng quản lý chúng ta ưa thích Quản lý Tào nha, lúc này, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, chị ấy nhất định gả đi á. Không tin, chị hỏi Khả Hinh xem! ?”

Hai cô gái cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía nét mặt của bọn họ, cô có chút lúng túng cười khổ nói: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên nên đi, thứ nhất, Tào Phó tổng không phải là người như thế, thứ hai, quản lý chúng ta cũng hơi có ý với anh ấy, chỉ là không qua nổi cửa ải tuổi tác, thứ ba, dù sao cũng đã lớn tuổi. . . . . .”


Nhã Tuệ lập tức trừng cô.

Đường Khả Hinh ho khan một tiếng, không dám nói nữa.

“Nói đúng mà!” Tiểu Nhu lại ngây ngô, sôi nổi nói: “Dù sao cũng đã lớn tuổi, cùng Quản lý Tào ở chung một chỗ, quản lý chúng ta cũng không mất mát gì á!”

“Ơ” Nhã Tuệ vươn tay đâm cái trán Tiểu Nhu, làm đầu cô ngửa ra sau, tức giận nói: “Tôi nhìn cô ngốc như vậy, không ngờ cô cũng cởi mở như vậy”

“Cái này là cởi mở sao!” Tiểu Nhu sốt ruột.

“Dù sao tôi không đi!” Lưu Nhã Tuệ ôm vai kiên quyết nói.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền nháy mắt với Tiểu Nhu, đột nhiên hai mặt giáp công, ôm Lưu Nhã Tuệ khiêng đi ra ngoài.

“Aiz, các người đừng như vậy!” Lưu Nhã Tuệ chết cũng không chịu đi!

“Đi thôi, chúng ta đừng làm kỳ đà cản mũi!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy Nhã Tuệ đi ra, thuận tiện đóng chặt cửa lại, trước khi đóng, nháy mắt với Tào Anh Kiệt dí dỏm nói: “Quản lý, cố lên!”

Từ trong phòng, Tào Anh Kiệt mỉm cười nhìn về phía bộ dáng khéo léo của Đường Khả Hinh, thuận tiện đóng cửa lại, trong lòng của anh ấm áp, quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mạn Hồng xõa tóc, bộ dáng có chút lười biếng và quyến rũ, vẻ mặt anh lộ ra dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Mạn Hồng, cảm tính gọi: “Mạn Hồng?”

Trần Mạn Hồng vẫn ngủ ngon.

Tào Anh Kiệt yên lặng nhìn khuôn mặt diễm lệ của cô giống như đóa hoa hồng có gai, rất mê người, làm cho anh không nhịn được cúi người xuống, hôn lên trán của cô, hôn lên chóp mũi của cô, hai mắt hơi xoay tròn, nhìn cánh môi hơi dầy, hấp dẫn của cô, trong lòng của anh đột nhiên bắt đầu dâng lên cảm xúc bị kìm nén đã lâu, nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, một cảm giác giống như điện giật, làm cho anh rất mê luyến, mút cánh môi của cô. . . . . .

Trần Mạn Hồng hơi nhíu lông mày, chậm rãi mở hai mắt mờ mịt, thấy Tào Anh Kiệt cúi đầu hôn mình, hai mắt của cô trừng to, đôi tay lập tức đẩy anh ra, hơi tỉnh rượu, kêu to: “Cậu làm gì đấy?”

“Mạn Hồng, anh thật thích em. . . . . .” Tào Anh Kiệt không nói hai lời, không quan tâm cô phản đối, nhanh chóng hôn lên môi của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô.

“Ưmh. . . . . .” Trần Mạn Hồng cuộn hai chân, giẫy giụa lung tung, nắm tây trang của anh, muốn đẩy thân thể của anh ra, Tào Anh Kiệt lại cởi tây trang của mình ra, đè ở trên người của Trần Mạn Hồng, bưng mặt của cô, cuồng nhiệt hôn môi của cô, vừa hôn vừa cảm tính khàn khàn hỏi: “Em không phải yêu thích anh sao?”

“Không thích!” Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, trong lòng dậy sóng kích động, muốn đẩy anh ra!

“Nói dối! Anh thích em! Anh thật sự thích em! Anh muốn cưới em!” Tào Anh Kiệt vừa dứt lời, người đã hôn Trần Mạn Hồng, cùng quấn lấy đầu lưỡi cô, mút rất say mê, thân thể Trần Mạn Hồng vẫn đang từ chối, nhưng trong chớp mắt, bị thân thể đàn ông và hơi thở trẻ tuổi của anh làm cho mê muội, đầu ngón tay dần dần mềm ra, thân thể từ từ mềm nhũn.

Tào Anh Kiệt cảm thấy cô mềm nhũn, trong lòng vui mừng, không nói hai lời hôn lên môi của cô, tay đã cởi áo khoác đỏ thẫm của cô, còn có mini skirt khêu gợi, nhanh chóng vuốt ngực cô, xoa nắn.

“Ưmh. . . . . .” Mặt của Trần Mạn Hồng lại đỏ bừng, hưởng thụ cảm giác kích thích tê dại, làm cho cô có cảm giác bất chấp tất cả, nhắm mắt lại, hưởng thụ.

Hai mắt Tào Anh Kiệt đầy mê đắm nhìn bộ dáng cô đắm chìm, khẽ mỉm cười, cách áo lót ren, cắn đốm nhỏ một cái!

“A. . . . . . . . . . . .” Trần Mạn Hồng ngẩng đầu kêu nhỏ ra tiếng, cuộn chân dài, xoay người.

Tào Anh Kiệt bị kích tình, lập tức cởi bỏ áo sơ mi trên người ném qua một bên, dùng thân thể mạnh khỏe, ôm chặt thân thể của cô, tay nhét vào phía sau, cởi áo lót của cô, bộ ngực đầy đặn mê người lộ ra, hai mắt Tào Anh Kiệt nóng lên, lập tức cúi xuống, khẽ liếm đốm nhỏ phấn hồng, cắn nhẹ, mút nhẹ.

“A. . . . . .” Mạn Hồng lại không chịu nổi, kêu nhỏ ra tiếng.

Tào Anh Kiệt nghe tiếng kêu kích tình, trong lòng càng hưng phấn, vừa liếm nhẹ đốm nhỏ của cô, vừa vươn tay đè xuống chốt cửa sổ, cửa sổ tự động đóng lại, rèm cửa sổ cũng lập tức rũ xuống, gian phòng trong chớp mắt tối xuống, anh nhanh chóng thoát quần lót trên chân cô, tách hai chân của cô ra, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, nhanh chóng hưởng thụ tiến vào giữa hai chân của cô.

“A. . . . . .” Rốt cuộc Trần Mạn Hồng bị kích tình rên rỉ, mở mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tào Anh Kiệt đang kích động cúi xuống nhìn mình, bộ dáng đắm đuối, cảm xúc của cô nhất thời giận, tát anh một bạt tai.

“Chát” một âm thanh vang lên!

Tào Anh Kiệt cũng không nhúc nhích, hai mắt vẫn nóng bỏng nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Anh yêu em!”

Hai mắt Trần Mạn Hồng ửng đỏ, đột nhiên không thốt nên lời, chỉ vươn tay ôm chặt cổ của anh, hôn lên môi của anh, Tào Anh Kiệt cũng ôm chặt hông của cô, ôm lấy thân thể của cô, điên cuồng tiến vào giữa hai chân của cô, càng không ngừng ma sát, tiến vào, làm cho thân thể của mình không ngừng bị kích thích, anh bắt đầu thở gấp, thật thích cô gái trước mặt, lập tức đè cô ở trên giường, nhắc hai chân của cô, lại điên cuồng tiến vào.

Trần Mạn Hồng đầu ngửa ra sau, cuộn hai chân lên, đón anh tiến vào, lại bắt đầu thở gấp không ngừng rên rỉ.

Tào Anh Kiệt nghe tiếng rên của cô như sóng, đâm càng mạnh hơn, vừa đâm vào, vừa hưởng thụ xoa nắn bộ ngực sữa của cô, loại cảm giác này, sắp lên đỉnh làm cho anh vừa tiến vào vừa cười! !

Ngôi lầu nhỏ.

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn hết sức không yên tâm, cắn kẹo que hương táo nói: “Tôi không nên gọi điện thoại cho Mạn Hồng sao?”

Đường Khả Hinh đang bận rộn ở trong phòng, cũng không có đáp lời cô.

“Này! ! Cô cũng không lo lắng sao?” Nhã Tuệ có chút tức giận xoay người, nhìn Đường Khả Hinh ở phía bên trong, hết sức hết sức bất mãn nói.

“Lo lắng cái gì? Quản lý chúng ta không phải người như vậy! Cô đừng nghĩ quá nhiều!” Đường Khả Hinh tiếp tục lật quyển vở nhỏ, cầm bút ghi chép cái gì.

“Rốt cuộc cô làm gì bên trong?” Nhã Tuệ xoay người, cau mày nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.

“Không có gì!” Đường Khả Hinh nói xong, liền ghi chép vào quyển vở nhỏ.

Tiểu Nhu tắm xong, lại mặc áo ngủ vịt Donald của Khả Hinh, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi ra ngoài nói: “Dường như cô ấy ghi chép tên và điện thoại của ai!”

“Nghĩa là sao?”

“Tôi cũng không biết. . . . . .” Tiểu Nhu ngồi ở trên ghế sa lon thật thoải mái, hưởng thụ máy điều hòa không khí.

Nhã Tuệ quay đầu, nhìn về phía cô nói: “Chừng nào cô đi ?”

Tiểu Nhu quấn khăn lông trên đầu, quay đầu lại, trợn to mắt muốn nói, Quản lý Lưu, không phải chị yêu thích tôi sao? Nhưng vẫn không nói, bởi vì Nhã Tuệ nhất định sẽ nói không thích, cô hé miệng cười nói: “Đem nay tôi ngủ với chị mà.”

“Mùa thu sắp tới rồi! Có người cũng không thèm máy điều hòa nơi này nữa !” Nhã Tuệ nói xong, tự cầm lấy quyển sách xem.

“Ôi chao. . . . . .” Tiểu Nhu lầu bầu đứng lên, chạy vào gian phòng tìm Khả Hinh, thấy Khả Hinh vẫn còn ghi chép điện thoại gì đó, cô liền ngạc nhiên hỏi: “Khả Hinh, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”

Khả Hinh như học sinh tiểu học, cũng không ngẩng đầu lên cầm bút vừa ghi chép vừa nói: “Ngày mai cô sẽ biết!”

Sáng sớm hôm sau!

Tiểu Nhu ôm Nhã Tuệ ngủ say sưa, gian phòng này đã sớm truyền đến tiếng động cực nhanh, hai cô gái hé mắt, mở một đường nhỏ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, người đã hết nhanh nhẹn chui vào trong ngăn kéo, đem quần áo bên trong, từng cái từng cái ném ra bên ngoài, ném lên giường, trên bàn, khắp trên sàn nhà, mặt Nhã Tuệ vo thành một nắm, người còn chưa tỉnh ngủ, đã hoa mắt nhìn quần áo từng cái từng cái tiếp tục bị ném ra bên ngoài, cô bất đắc dĩ thở dốc một hơi nói: “Này. . . . . . cô làm gì đấy ? Tối hôm qua cô ngủ rất trễ, dậy sớm làm gì?”

“Cũng tám giờ rồi!” Rốt cuộc Đường Khả Hinh tìm ra cái váy lụa ngắn màu trắng, cùng một cái áo khoác len mỏng màu xanh dương, cô cầm bộ quần áo này, vẻ mặt cười thật kích động.

“Thế nào? hôm nay cô muốn mặc bộ quần áo này sao? Cô muốn mặc, cô cũng đừng bới tung cả hộc tủ ra chứ!” Nhã Tuệ nặng nề duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó vô cùng mệt mỏi cúi thấp đầu nhìn Tiểu Nhu giống như heo, chân dang ra để ngang trên người của mình, cô cố ý lườm Tiểu Nhu một cái, mới lắc đầu nói: “Ngủ giống như heo! Trong nhà thật sự là chăn heo đấy!”

“Quần áo này không phải cho tôi mặc, cái này cho cô mặc đấy! Năm ấy lúc sinh nhật cô, tôi tặng quà sinh nhật cho cô!” Đường Khả Hinh đột nhiên cười híp mắt nhìn về phía Nhã Tuệ, nói.

“Tại sao phải mặc?” Nhã Tuệ vẫn chưa tỉnh táo lại, mở đôi mắt to mơ màng nhìn về phía Đường Khả Hinh!

“Buổi trưa hôm nay cô sẽ biết!” Đường Khả Hinh lại mỉm cười thần bí.

Khách sạn Á Châu!

Buổi sáng Nhã Tuệ mới vừa đi làm không đến bao lâu, đột nhiên nghe Đường Khả Hinh gọi điện thoại cho mình, nói buổi trưa hôm nay, muốn mình thay cái váy ngắn lụa và áo khoác màu xanh dương, chuẩn bị đi xem mắt, cô vừa nghe đã khiếp sợ kêu lên nói: “Cái gì? Xem mắt? Cô bị phát điên à? Chuyện này cô cũng không có hỏi tôi, cô tự mình quyết định?”.

Đường Khả Hinh mặc đồng phục Hoàn Cầu, vừa bước đi qua đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa nói: “Tại sao tôi phải hỏi cô? Năm nay chị cũng 26 rồi ! Chưa tới hai năm nữa cô đã hai mươi tám! Chị tính độc thân cả đời như tôi à? Nhưng tôi không có ý định ở cả đời với cô đâu?”

“Cô! Cô thật không có lương tâm!” Nhã Tuệ tức giận giơ chân nói: “Cô muốn gì?”

Đường Khả Hinh dừng ở đại sảnh khách sạn, không có lưu ý ở phía sau Tổng Giám đốc Tưởng mới vừa đi xuống xe, cũng đi tới đại sảnh khách sạn. . . . . . Cô tiếp tục chân thành nói: “Một cô gái cho dù có sự nghiệp, bên cạnh không có đàn ông thì sẽ giống như chúng ta, thay bóng đèn, di chuyển tủ treo quần áo, mọi thứ đều tự mình làm lấy, tương lai cô làm sao làm hả? Cô nhất định phải tìm một người đàn ông ! Cô yên tâm, tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm một người đàn ông xứng đáng, lập tức gả đi! Sau này chúng ta cũng sẽ không giống như Quản lý Trần! Quá đáng sợ! Hôm qua chị ấy điên rồi!”

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở phía sau cô, nghe nói vậy, hai mắt hơi lộ ra nụ cười giễu cợt.

“Vậy đối phương là đàn ông thế nào, dù sao cô cũng nên bàn trước với tôi một chút chứ?” Nhã Tuệ sốt ruột!


“Yên tâm! Có vóc dáng, có vẻ ngoài, có xe, có nhà, có tiền, có chững chạc, điển hình cao phú suất! !” Hai mắt Đường Khả Hinh rất chắc chắn, rất bình tĩnh gật đầu nói! !


“Có thật không?” Nhã Tuệ nghe vậy, trong lòng bắt đầu buông lỏng, liền hạ thấp giọng hỏi: “Cô đừng trêu chọc tôi nha. . . . . . Nhưng cô tìm người ở đâu vậy?”


“Tôi tự nhiên có biện pháp! ! Yên tâm đi! Nhất định là cao phú suất! Người tôi muốn kết thân cũng là cao phú suất! !” Đường Khả Hinh nói dứt lời, sắc mặt cứng rắn, bước nhanh về phía trước!


Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo bóng lưng cô vội vã đi ở phía trước, chớp mắt một cái, mới nghiêng mặt hỏi Đông Anh ở bên cạnh: “Cái gì gọi là cao phú suất?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK