Mục lục
Truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời nước ngoài! !

Đêm tối, vẫn là cái đêm tối ấy!

Mưa giăng khắp lối! Trong nháy mắt ánh lửa của vụ nổ chiếu sáng cả một vùng trời, trên không trung bay đên hơn mười chiếc máy bay trực thăng, vù vù vù vù vù mấy chục tiếng súng vang lên, từ bầu trời truyền đến, quét về phía người bóng đêm! !

Người bóng đêm nhanh chóng lách mình, phất quần áo chuyên dụng đi đêm lên, hướng về nóc nhà phía trước, nhanh như tia chớp thoát đi! !

Hơn mười người áo đen, cầm dây thép dài trong tay, hai mắt đeo kính vi mạch ẩn hình màu xanh sẫm, bên hông giắt dây thép, thân thể hệt như chim ưng đen rơi xuống, nhìn thấy người bóng đêm đã nhanh chóng vọt về phía nóc nhà đằng trước, bọn họ vừa cùng nhau tiếp đất, đón mưa to gió lớn, hệt như dã thú trong rừng rậm, trợn đôi mắt màu xanh sẫm lên, lao thẳng về phía trước, tay cầm súng lục phi ưng, bấm cò về phía trước, từng phát đạn đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết! ! !

Sấm chớp điên cuồng nơi phía xa chân trời, trầm đục vang lên! !

Hai người áo đen nhanh chóng đỡ Lãnh Mặc Hàn dậy, đứng trong ánh lửa, nhìn thuộc hạ đã đuổi theo người bóng đêm, khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng của anh bỗng thu lại, đón mưa rền gió dữ, hai tròng mắt xanh nóng cháy, nhìn về phía trước, đằng đằng sát khí nói: "Đám người bóng đêm muốn giết người phụ nữ của anh em, thậm chí còn chưa đàm phán, đã muốn giết chết ta! ! Hôm nay ta muốn lật tung sào huyệt của bọn chúng! ! Giết! ! !"

"Vâng! !" Người áo đen nghe theo mệnh lệnh, ở dưới lầu tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, bọn họ nhanh chóng hướng về phía trước đuổi bắt!


Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng nhận lấy súng lục phi ưng, tay nhanh chóng duỗi ra, quấn chặt dây thép mà máy bay trực thăng hạ xuống, trước khi cảnh sát đi tới, thân thể lại bay lên! ! !

Ầm ầm! Tiếng sấm càng lúc càng lớn! Mưa rơi mịt mù, vùng ngoại thành cây cối nằm trái phải ngang dọc tán loạn, hết sức kinh hoàng! !

Mười một người bóng đêm cuốc bộ đi về phía trước! !

Đạn vù vù vù vù hệt như truy hồn, theo sát chân bọn chúng, người thứ mười, người thứ tám trúng đạn! ! Độc trong đạn cấp tốc lan ra làm chúng ngã xuống đất! !

Mười hai người áo đen, dẫn đầu là bóng người thứ nhất, hai tròng mắt xanh sẫm sáng lên, hệt như ưng, từ một cái cây nào đó hạ xuống, một âm thanh sắc bén như tên nhọn, vươn ngón tay, bóp chặt cổ họng của hai tên bóng đêm vừa ngã xuống, nhanh chóng cầm ống kim lên, hướng về phía não bộ của người nằm trên mặt đất, tiêm thuốc vào, bảy tên người áo đen cũng nhanh chóng nhảy trên mặt đất, cầm thiết bị đo lường kiểm tra lên, trong khoảnh khắc giữa đại não người bóng đêm chưa chết, thừa dịp lúc hắn vừa mới tỉnh lại, lấy ký ức trong đại não hắn ra!

Hỏi: "Nói! ! Tổng bộ của ngươi ở đâu ! ?"

Người áo đen cầm đầu nhanh chóng hỏi! ! !

Đầu óc người bóng đêm mơ hồ giữa mưa gió, mở hai tròng mắt, muốn nói chuyện...

Một người áo đen trong số đó, nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm máy vi tính trong lòng bàn tay, nhanh chóng hoạt động ngón tay, nhanh nhẹn mà trực tiếp từ báo cáo phân tích tế bào não hoạt động trong hệ thống phân tích nào bộ con người, lấy ra báo cáo ký ức của hắn, làm số liệu mô phỏng! !

Giữa màn hình máy vi tính nhanh chóng xuất hiện địa đồ toàn bộ thành phố, thông qua phương pháp đặc biệt, chuyển nhập dữ liệu não người, lập ra bản đồ phân tích! ! Một mũi tên đỏ thẫm, trong nháy mắt, nhanh nhẹn lủi đi khắp nơi, cuối cùng cố định tại một ngõ hẻm ẩm ướt nào đó! ! Người bóng đêm lúc sắp chết, hai mắt đột nhiên sáng ngời, trong miệng bỗng nhiên phun ra máu đen! !

Bốn tên người áo đen đồng thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong nháy mắt gật đầu! ! Tay tức khắc phóng ra dây thép, cơ thể lại giống như ma quỷ bay lên! !

Cảnh sát ở phía bên kia, cũng đuổi đến! !

Hai người bóng đêm trúng độc tự phát chết tại chỗ !

Xe cảnh sát phía bên này thành phố, đã sáng lên ánh đèn xanh đỏ, vang lên còi báo động, đi về phía tây thành phố! ! Phía đông ngoại thành, bầu trời đêm vẫn mưa gió gầm thét! Hơn mười cỗ chiếc xe đua màu đen phi như tên, nhanh chóng bay về phía trước, đằng đằng sát khí! !

Một con hẻm nhỏ trước một tu viện nào đó tràn đẩy tĩnh lặng!

Mưa to kéo dài, dòng nước trong đêm đen, nhanh chóng chảy xuống, bức tường cuối con hẻm nhỏ kia, lóe lên ánh sáng đêm, dường như đã không có đường lui! !

Từng chiếc xe đua thắng gấp trước hẻm nhỏ, nhanh chóng bước xuống vô số người áo đen, lập tức phóng ra loạt đạn hồ điệp, rơi vào giữa bức tường kia, phịch một tiếng, tiếng phá vỡ vang lên, gạch ngói bay tán loạn khắp nơi, lại ở giữa nước mưa chảy xuống, có thể nhìn thấy một huyệt động đen tối sâu thẳm, xuyên qua như một vực sâu vạn trượng, bọn họ nhanh chóng giữ chặt dây thép bên hông, để cho đầu móc thép ghim chặt vào mặt đất, cầm trong tay bom hồ điệp lấp lánh cỡ nhỏ, vừa phi xuống, lại vừa ném bom, muốn tiêu diệt sào huyệt của hắn! !

Cửa chiếc xe đua dẫn đầu, nhanh chóng mở ra! !

Lãnh Mặc Hàn đằng đằng sát khí nhanh chóng đi xuống xe, nhận lấy găng tay chuyên dụng bám dây thép màu đen, cắn răng đeo vào, mới gầm nhẹ: "Cho dù có bất kỳ người nào đầu hàng, cũng không đàm phán!"

"Vâng! !" Người áo đen đồng thanh trả lời, lại vung dây thép bên hông lên, ghim chặt trên mặt đất, thân thể nhanh chóng hệt như ma quỷ, che chở cho Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi xuống dưới, lựu đạn cỡ nhỏ trong tay, nhao nhao ném xuống, bùng nổ toàn bộ sào huyệt dưới đất của người bóng đêm! !

Từng đợt tiếng súng, nhanh chóng vang lên! !

Sào huyệt dưới đất như một mê cung, ẩn thân rất nhiều người bóng đêm, hệt như ma quỷ chạy trốn tán loạn khắp nơi, nhao nhao hướng về phía bên này phóng đến ————

Mười hai người áo đen, thấy Lãnh Mặc Hàn vừa tiếp đất, lại dùng hết sức, nhanh chóng cùng tung người, làm động tác xoay tròn giữa không trung, bảo vệ chủ nhân, đeo khẩu trang, ném ra lựu đạn phát sáng, ầm một tiếng, toàn bộ mê cung dưới đất, tức khắc ầm ầm nổ tung, ánh lửa nối tiếp nhau, vô số người bóng đêm không còn chỗ lẩn trốn, khói độc nhanh chóng tràn ngập khắp không trung...

Lãnh Mặc Hàn chỉ đeo một khẩu trang màu đen cách ly đơn giản, dưới sự bảo vệ của mười hai thủ hạ, nhanh chóng theo vị trí địa hình, chạy như bay về phía trước, cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa sắt màu đen nào đó! !

"Tránh ra! !"

Lãnh Mặc Hàn biết bên ngoài cửa sắt màu đen, có chín tia tử ngoại ẩn hình vô cùng độc với con người, anh lập tức đứng dậy điên cuồng đạp vào mặt tường, tránh tia tử ngoại thứ nhất...

Mười hai người áo đen lập tức ném ra dây thép, né tránh tia tử ngoại, móng vuốt siết chặt bức tường phía trước, thân thể nhanh chóng cuộn lại, dây thép dệt thành hình võng! !

Lãnh Mặc Hàn một cước đạp trên dây thép, thân thể nhanh chóng bắn lên, cuối cùng thành công né tránh được tia tử ngoại, cầm trong tay cây súng trường có lực sát thương lớn, ầm một tiếng cửa sắt mở ra, tia tử ngoại chợt dập tắt, mười hai người áo đen hệt như tên bắn, lủi thẳng về phía trước, vù vù vù vù ném lựu đạn ra, nổ tung hướng bên trong mật thất đàm phán, tiếng bom ầm ầm vang lên, tại cái nơi tối tăm này của thế giới, âm thanh khiếp sợ vang vọng! ! !

Vô số bức ảnh nhất thời bị nổ cũng bay lên! ! !

Lãnh Mặc Hàn đứng trong ánh lửa, trong nháy mắt chụp lấy một tấm ảnh chụp đang rơi xuống trong gió, thấy rõ là hình ảnh Đường Khả Hinh mặc đồng phục, đứng dưới gốc phong, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, hai mắt anh nóng lên, nắm tấm hình này, hơi thở gấp gáp, quay đầu nhìn tình hình xung quanh, lửa lớn đều đã chuẩn bị hừng hực bốc cháy, thậm chí tại vị trí của kẻ cầm đầu, chỗ chiếc ghế da, đều đã cháy thành tro tàn! !

Anh nóng mắt cắn răng, cầm chặt tấm hình, nhìn về phía chỗ ngồi kia.

Mười hai người áo đen nhìn thấy lửa cháy càng lúc càng mạnh, lập tức xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: "Đi thôi! !"

Lãnh Mặc Hàn biết người bóng đêm ở khắp nơi trên thế giới, nới nào cũng có sào huyệt, hai tròng mắt anh cường liệt lóe lên, vừa mới chuẩn bị muốn xoay người rời khỏi, ngay lúc xoay người, đôi mắt anh nhìn lướt qua bàn làm việc kia, dừng trước một khung ảnh, anh lập túc đi lên phía trước, vươn tay vừa cầm cái giá đỡ kia, ai ngờ giá đỡ tách một tiếng, trong căn phòng tối vụt một tiếng, bay tới một mũi tên độc, đâm thẳng sau lưng Lãnh Mặc Hàn! !

Cả người anh cầm chặt khung hình, trợn tròn hai mắt, nhìn ngọn lửa phía trước, cảm giác cơ thể nóng cháy như bị lửa thiêu đốt, lại nhớ tới lúc mình gặp gỡ quen biết Trang Hạo Nhiên, anh nhìn về phía mình bộc lộ nụ cười tín nhiệm và thâm tình hệt như tình anh em sâu nặng, lại nhớ tới mấy người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt, biết mình đã từng trải qua kiếp sinh tử, thường ôm chặt cổ của mình, hi ha cười đùa, không biết có bao nhiêu vui vẻ...

Kỳ thực anh biết, những điều đó chẳng qua là vì muốn bầu bạn với anh...

Lãnh Mặc Hàn nhìn ngọn lửa phía trước, hai tròng mắt nóng cháy đều là bóng hình của những người anh em đang vui vẻ cười to, khuôn mặt lạnh lùng, cũng khẽ cười.

Máu tươi từng giọt từng giọt cũng theo áo sơ mi tối màu rơi xuống.

"Chủ nhân! !" Mười hai người áo đen nhanh chóng tiến lên, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, sốt ruột gọi: "Người trúng tên độc rồi ! ! !"

Lãnh Mặc Hàn tay vẫn cầm chặt khung hình, nhàn nhạt gật đầu, nói: "Ta biết. Các người cấp tốc rời khỏi đây, chỉ cần ta buông khung hình này ra, nơi này sẽ ngay lập tức nổ tung!"

"Không được! ! !" Người áo đen vội gọi! !

Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng lóe ra, cũng không gấp gáp, chậm rãi mở miệng nói: "Con người là con kiến sao? Nói chết thì chết! Rất không dễ dàng gì sống sót được, thì cứ sống sót đi! ! Lúc đó ta chính là không muốn làm con kiến, mới rời khỏi nới này!"

"Chủ nhân! !" Người áo đen lại đau lòng sốt ruột gọi anh.

"Đi đi! !" Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt nói; " Ngày lập tức! !"

Mười hai người áo đen lại do dự nhìn về phía anh.

"Nói cho tổng giám đốc Trang! Nói cho các an hem của ta biết! Ta không sao, chẳng qua là ta chỉ đi xa một chuyến thôi..." Lãnh Mặc Hàn nói đến đây, đôi mắt nóng cháy, lại đãm lệ, nặng nề không muốn đành mở miệng nói: "Ta cùng bọn họ... Kiếp sau gặp lại..."

"Chủ nhân! ! !" Người áo đen dẫn đầu, lại gọi anh! !


"Đi đi! !" Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, cầm súng lục, không quay đầu lại nhắm ngay phía sau, bắn ra! ! !


"Bang bang bang bang ầm! !" Mười hai người áo đen đồng thời hai mắt rưng rưng, rời khỏi mật thất, ngẩng đầu, cửa mật thất trong nháy mắt đã đóng lại! !


"Đi thôi! !" Mười hai người áo đen không còn cách nào khác, chỉ đành phất tay, dẫn thuộc hạ nhanh chóng chạy ra bên ngoài, đu trên dây thép đen, thân thể bay lên, vọt thẳng ra bên ngoài, cả người rơi trên mặt đất, "Ầm" một tiếng, tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, ngọn lửa nhanh chóng xông thẳng lên! !


Những người áo đen xoay người lại, nhìn về phía ngọn lửa kia, tất cả đều thê lương kêu to: "Chủ nhân! ! !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK