Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Về nội dung bức thư thì tôi muốn nhờ chú ba đọc cho mọi người nghe."

Triệu Thiên Nhạc mặt không cảm xúc mà đẩy một phong thư da trâu đến trước mặt Triệu Thiên Cơ.

Thấy Triệu Thiên Cơ do dự, Triệu Thiên Nhạc cười lạnh và nói: "Thế nào chú ba, có vấn đề gì sao?"

Triệu Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng và nói: "Không có vấn đề."

Ông ta đã nghe con trai là Triệu Khải báo cáo, biết Triệu Khải tự tiện ám sát, cuối cùng hành động còn thất bại.

Cho nên ông ta phán đoán An Quốc gửi thư đến có liên quan đến chuyện ám sát.

Nhưng ông ta cũng tò mò không biết An Quốc sẽ nói gì trong thư.

Ông ta mở phong bì rút ra một tờ giấy viết thư từ trong đó, nhìn thấy trên đó chỉ có năm chữ thì nhịn không được ngây ra một lúc.

Sau đó mặt ông ta đỏ lên.

Triệu Thiên Nhạc lạnh lùng nói: "Chú ba, trên thư viết gì, đọc lớn tiếng lên đi."

Tộc nhân cũng rất tò mò, tất cả đều đưa mắt tập trung lên người Triệu Thiên Cơ.

Triệu Thiên Cơ cắn răng, ném thư lên mặt bàn rồi tức giận nói: "Các người tự xem đi."

Một tộc nhân vội vàng cầm lấy tờ giấy, nhìn thấy hàng chữ trên đó thì lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Ám sát đáng xấu hổ?"

"An Quốc có ý gì, ai ám sát ông ta chứ?"

"Chẳng lẽ?"

Đám người lại đưa mắt nhìn về hướng Triệu Thiên Nhạc.

Triệu Thiên Nhạc tức giận nói: "Không sai!"

"Tôi cũng vừa biết có người trong nhà họ Triệu chúng ta chưa được phê chuẩn đã tự tiện phái người đi ám sát An Quốc."

"Hơn nữa còn thất bại."

"Sáng sớm hôm nay An Quốc cho người đưa phong thư này đến trước mặt tôi."

"Ám sát đáng xấu hổ!"

"Ông ta đang vả mặt toàn bộ nhà họ Triệu chúng ta!"

Triệu Thiên Nhạc cười lạnh và nói: "Trong tiệc rượu cũng nên có một vài tiết mục giải trí."

"Nghe nói bên cạnh An Quốc có cao thủ nhiều như mây, vừa vặn có thể để mười vị Thái Bảo của chúng ta thể hiện một chút."

"Lúc đọ sức, thương vong là chuyện bình thường. Người ngoài cũng không nói được gì."

Mặc dù trong lòng Triệu Thiên Cơ có chút không phục, nhưng ông ta cũng cảm thấy hiện giờ mượn chuyện "Ám sát" để đãi tiệc rượu nhằm quyết chiến chính diện cũng là biện pháp tốt nhất.

Lấy thực lực của mười Thái Bảo, giết chết cao thủ bên cạnh An Quốc ngay trước mặt ông ta chẳng khác nào nhổ răng ông ta.

Do là so tài nên người trong giang hồ cũng không nói được gì.

An Quốc rụng răng thì toàn bộ Nam Giang sẽ dễ dàng rơi vào tay của nhà họ Triệu.

"Được, ngày mai tôi sẽ đi Nam Giang." Ông ta gật đầu đồng ý.

"Đúng rồi." Triệu Thiên Nhạc nghĩ đến cái gì đó nên lại dặn dò: "Chú ba, chú gặp An Quốc thì nhất định bảo ông ta dẫn Tần Thiên gì đó theo. Nếu không ngoài dự đoán thì Tần Thiên này là một vũ khí sắc bén trong tay An Quốc."

"Cũng chính là hắn chủ mưu sát hại ba anh em Viên thị. Anh em Viên thị có công với nhà họ Triệu, chúng ta không thể để người có công chết vô ích!"

"Lần này đến Nam Giang để phòng hờ bất trắc, tôi cho hai vị Thái Bảo thứ năm thứ sáu đi cùng chú."

Nghe thấy cái tên "Tần Thiên", Triệu Húc lập tức đỏ mắt lên.

"An Quốc chỉ là thứ yếu, chú ba, lần này chú nhất định phải ép Tần Thiên xuất hiện trong buổi tiệc ba ngày sau! Cháu muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị chém thành muôn mảnh!"

Chuyện này liên quan đến tương lai nhà họ Triệu.

Giờ phút này người nhà họ Triệu vứt bỏ hiềm khích lúc trước để đoàn kết lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK