Kế Chân bi thương nói: "Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không có ai dễ chịu cả.”
“Nhưng vẫn xin tiểu thư giữ sức khoẻ.”
"Tiểu thư yên tâm, chúng tôi bảo vệ thi thể của lão gia tử rất tốt. Đợi đến khi bình ổn tình hình hỗn loạn ở Bắc Giang, bắt được Tần Thiên, sẽ tổ chức tang lễ cho lão gia tử.”
“Lão gia tử nói ông ấy không thích phô trương, cho nên quàn ba ngày sẽ sâp xếp chôn cất.”
"Xin tiểu thư hãy cho tôi ba ngày."
“Ba ngày sau, tôi nhất định tổ chức tang lễ lớn long trọng cho lão gia tử!”
“Không, tôi không tin!”
“Tần Thiên không thể nào giết gia gia!”
“Buông tôi ra!” Liễu Như Ngọc kích động hét lớn, thoát khỏi Dương Vinh chạy ra bên ngoài.
Kế Chân nháy mắt với con trai của ông ta, trầm giọng nói: "Còn không mau mang vợ con về!”
“Nhất định phải để cho cô ta tĩnh dưỡng thật tốt, chú ý thân thể!”
“Vâng!” Kế Phong kích động xông lên, ôm lấy Liễu Như Ngọc trở lại.
"Thả cô ấy xuống!"
"Hãy để tôi làm!" Dương Vinh giận dữ hét lên đuổi theo.
Chị ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại nói với Kế Chân: "Lão gia tử thật sự để cho Như Ngọc gả cho con trai của ông vì đại cục sao.”
"Nhưng mà Kế quản gia, chắc ông cũng hiểu rõ tính tình của Như Ngọc tiểu thư.”
"Xin hãy kiềm chế con trai ông, nếu như cậu ta dám ép buộc làm xằng làm bậy, kết quả chỉ có mất cả trì lẫn chài đó!”
Kế Chân vội vàng nói: "Tất nhiên”
"Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho Kế Phong, nếu như Kế Phong có bất kỳ hành động không đứng đắn nào, tôi sẽ tự tay làm thịt nó!"
Lúc này Dương Vinh mới hơi yên tâm, đuổi theo Kế Phong.
“Thả tôi ra!”
“Đồ khốn, đừng đụng vào tôi!”
“Tôi muốn đi tìm Tần Thiên!”
“Tần Thiên, anh ra đây cho tôi”
Bị Kế Phong ôm đi, Liễu Như Ngọc gào thét kịch liệt giãy dụa.
Kế Phong chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình lại có thể ôm được nữ thần. Cảm nhận được cơ thể mềm mại của Liễu Như Ngọc, làm cho máu anh ta không ngừng chạy loạn.
Nhưng mà đã đến lúc này mà Liễu Như Ngọc vẫn luôn miệng gọi Tần Thiên.
Điều này làm cho Kế Phong cực kỳ phẫn nộ.
Dù sao An Quốc đã chết. Hơn nữa cũng chính miệng hạ lệnh để cho Liễu Như Ngọc gả cho mình.
Từ giờ trở đi, Liễu Như Ngọc chính là vợ của anh ta.
Cho dù anh ta làm bất cứ chuyện gì thì người ngoài cũng không thể nói được gì.
Dưới sự kích động, anh ta để Liễu Như Ngọc lên giường lớn, mắt đỏ rực muốn nhào tới.
“Súc sinh!”
Chị Vinh xông tới tát vào mặt Kế Phong. Chị ta chắn ở trước giường, trầm giọng nói: "Ba cậu đã nói rồi.”
“Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho cậu, nếu cậu dám có bất kỳ hành động vô lễ nào, ông ta sẽ tự tay làm thịt cậu!”
“Kế Phong, đừng quên hiện tại cô ấy là chủ của An gia.”
Kế Phong che mặt, nghiến răng nói: "Không có Kế gia tôi ủng hộ, cô ta có thể làm chủ sao?”
Chị Vinh trầm giọng nói: "Vậy cậu càng phải tôn trọng cô ấy!”
“Không có cô ấy, Kế gia các người muốn quản lý An gia, chính là mưu quyền soán vị!”
“An lão gia tử có nhiều học trò trung thành tận tâm như vậy, đến lúc đó, cậu cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ba con các người sao?”