Hắn ta cắn răng nói: "Ai có thể bắn trúng hắn một tên tôi sẽ thưởng hai trăm vạn!"
"Nghe lệnh của tôi, bắn!"
Mệnh lệnh vang lên, tiếng tên bắn ra vang lên như tiếng ma quỷ kêu gào.
Bốn mươi hai mũi tên đen nhánh như lưỡi liềm đoạt mệnh lao vào phía Tần Thiên.
''Mau tránh đi!'' Mục Phi Phi theo bản năng hét to một tiếng. Cô ta thật sự không thể nhìn cảnh thê thảm kia được.
Nào ngờ trong màn hình không truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Tần Thiên.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chuyện gì xảy ra vậy, thời gian dừng lại sao?
Mục Phi Phi mở mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, cô ta không khỏi há miệng kinh ngạc.
Chỉ thấy Tần Thiên đứng yên, bốn mươi hai mũi tên đứng im, tất cả đều dính lên người hắn.
Nhưng mũi tên đều dừng bên ngoài quần áo không di chuyển thêm được nữa.
Nhìn kĩ mới thấy quần áo Tần Thiên phồng lên như có gió thổi.
Rốt cuộc đây là thế nào?
Trong căn phòng phía sau vang lên một tiếng ngạc nhiên.
''Ồ, lại là cao thủ nội lực.''
Một giọng nói trầm thấp khác vang lên: ''Tuổi còn trẻ mà có nội lực mạnh mẽ như vậy, đúng là không tầm thường.''
Người khác nói: ''Xem ra nội kình ngoại phóng, sắp đạt đến trình độ siêu phàm.''
''Nhìn tiếp xem thế nào.''
Bốn mươi người bắn cung cũng sợ đến ngây người. Lúc phản ứng lại kịp, khi bọn họ chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai.
Cơ thể Tần Thiên đột nhiên rung một cái.
Những mũi tên đang dính trên quần áo hắn bắn ngược lại như châu chấu.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Bốn mươi người bắn cung gần như là trúng tên trong cùng một thời gian rồi ngã xuống mặt đất.
Căn phòng mới vang lên giọng nói kia cũng đồng thời phát ra tiếng rên.
Sau đó mọi thứ đều im lặng, không có ai nói thêm gì.
Dường như ai cũng bị thủ đoạn của Tần Thiên dọa sợ.
Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn tiếp tục đi vào trong.
Phan Long khiếp sợ không nhúc nhích một lúc lâu mới phản ứng lại kịp.