Cái chính là hắn muốn tránh cạnh tranh trực diện với Dương Côn, như thế thì đỡ tốn tiền hơn.
Đây không phải món tiền nhỏ, ít nhất cũng chênh vài tỷ.
Vì số tiền đó, hắn chấp nhận hy sinh hình tượng của bản thân.
Nhưng mà nếu giữa chừng Mã Kim Vũ lại nhảy ra, thế chẳng phải là sẽ khiến vở diễn của hắn thành uổng công hay sao?
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Mã Kim Vũ, Tần Thiên chợt cảm thấy có vẻ cậu cả nhà họ Mã này chắc chắn không hề chính trực như ngoài mặt.
Hắn nhận ra, chính hắn cũng đã rơi vào cái bẫy của Mã Kim Vũ.
“Cậu cả Mã, sở dĩ hôm ấy cậu cố tình không chấp nhận sự giám định của Lưu Đức là do cậu biết đó vốn là một ván cờ mà Dương Côn bắt tay với Lưu Đức bày ra.”
“Cậu biết rằng ngoài Dương Côn ra, toàn bộ những ông chủ còn lại sẽ bị dọa cho không dám cạnh tranh. Dẫu đấu thầu cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi.”
“Cậu cố tình vờ bực tức rời khỏi đó trước, thực chất lại khiến Dương Côn bớt cảnh giác. Cậu âm thầm nâng cao giá cả trên hồ sơ dự thầu, chĩa nòng súng vào Dương Côn. “
“Tôi nói đúng chứ?”
Tần Thiên cười khổ hỏi.
Mã Kim Vũ khẽ nhướng chân mày, đắc chí đáp: “Tần Thiên, anh cũng không được tính là ngốc đâu.”
“Tuy nhiên, anh biết trễ quá rồi.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì ắt hẳn giá cả của anh trên hồ sơ dự thầu cũng rất thấp nhỉ?”
“Hừ, các người đều bắt tay với Dương Côn, còn tôi thì không!”
“Tôi nhất định phải lấy được mảnh đất này!”
Vẻ mặt Tần Thiên cạn lời. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Cậu cả Mã, đã đến nước này rồi, cậu có thể nói cho tôi giá đấu thầu cụ thể của cậu không?”
“Còn nữa, cậu định làm gì với mảnh đất này?”
Mã Kim Vũ lập tức nhìn Tần Thiên như đề phòng cướp, cảnh giác nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Đừng hòng dụ tôi nói, tôi sẽ không bị anh gài đâu.”
“Người như anh lươn lẹo lắm.”
Mẹ bà nó chứ…
Sao cứ cảm giác mình là sói xám đang dụ dỗ cừu vui vẻ vậy!
Tần Thiên đen mặt.
Đằng trước xôn xao, những ông chủ kia đồng loạt ùa ra cửa.
Mã Kim Vũ kích động đứng dậy: “Người công bố kết quả đến rồi!”
Tần Thiên thở phào, không hiểu sao hắn cũng thấy hơi căng thẳng, cứ như học sinh tiểu học sử dụng chút mánh khóe trong kỳ thi.
Giờ đây, cuối cùng cũng biết đáp án.
Hắn không khỏi suy nghĩ: Nếu mánh khóe mà không ra hồn, chuyện bị lan truyền ra thì sau này người đường đường là chủ Thần Vương Điện như hắn đây khỏi cần ra ngoài gặp người ta nữa.
Ngoài cửa, có ba nhân viên chính phủ đeo huy chương trên ngực bước vào với khuôn mặt nghiêm nghị.
“Không ngờ ngài lại đích thân tới, tổ trưởng Nghiêm!”
“Ngài khiến chúng tôi được ưu ái mà lo sợ đó!”
“Mau mời ngài ấy ngồi đi! Mời ngài ngồi!” Dương Côn nhiệt tình nói với một người đàn ông trung niên mặt chữ điền.
Người đàn ông trung niên tên Nghiêm Bân. Ông ấy cười khẽ, nói: “Không cần đâu Dương tổng. Chúng tôi chỉ tới thông báo kết quả cuối cùng, tòa thị chính cực kỳ xem trọng mảnh đất này, mong rằng người trúng thầu có thể nhanh chóng làm theo những gì ghi trong hồ sơ dự thầu, tăng thêm cho khu mới Cẩm Hồ chúng ta một công trình trọng điểm.”
Dương Côn kích động nói: “Chắc chắn rồi! Bất động sản Dương Quang chúng tôi tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người!”
Những ông chủ còn lại xung quanh cười nói: “Thực ra không cần tổ trưởng Nghiêm nói thì chúng tôi cũng biết bên trúng thầu chính là bất động sản Dương Quang.”
“Thành tích thực tạo nên tên tuổi mà!”