Đối phó với hạng người như Cẩu Tam là dư dả.
"Thế nào, không phục à? Thấy Dương Lâm trừng mắt, Cẩu Tam cười lạnh một tiếng rồi phất tay, bộp một tiếng đã trực tiếp cho Dương Lâm ăn một bạt tai.
Sau đó anh ta còn phun một ngụm nước bọt.
"Không soi mặt vào trong nước tiểu xem mày là cái thá gì! Thứ rùa đen nước cạn từ đâu chạy đến cũng dám giả vờ giả vịt ở Vân Xuyên tụi tao."
"Không cút nữa thì bố phế bỏ mày có tin hay không?"
Mấy người chơi mạt chược bao gồm cả Hách chủ nhiệm đều thờ ơ lạnh nhạt, lộ ra dáng vẻ chế giễu.
Lúc này nữ kế toán trẻ tuổi đến từ Long Giang tên là Lưu Tiểu Quyên lại chạy vào.
"Dương tổng, phía siêu thị Danny từ chối thỉnh cầu của chúng ta. Nói thế nào cũng không chịu cho tôi mướn quầy hàng. Trừ phi chúng ta lấy được thư giới thiệu của thương hội Vân Xuyên. Phía anh thế nào rồi?"
Nhìn thấy Lưu Tiểu Quyên, hai mắt Cẩu Tam tỏa sáng, nhếch miệng cười nói: "Các người là cùng một bọn đúng không? Em gái, không thuê được nhà đúng không? Không sao, anh biết nguyên nhân. Tới đây, đánh vài vòng mạt chược với anh đây thì anh sẽ nói cho em biết."
Nói xong anh ta còn vô sỉ tới kéo tay Lưu Tiểu Quyên.
"Anh làm gì vậy? !" Lưu Tiểu Quyên vội vàng vung tay, mặt đỏ bừng, trong mắt đầy phẫn nộ.
Cẩu Tam thẹn quá hoá giận, cắn răng nói: "Đàn bà thúi, mày cũng dám đánh tao! Bố mày phế bỏ mày!"
Nói xong, anh ta còn nhào về hướng Lưu Tiểu Quyên.
Lưu Tiểu Quyên bị dọa đến kêu to, trốn ra sau lưng Dương Lâm.
Dương Lâm cũng nhịn không được nữa mà một chân đá vào bụng Cẩu Tam.
Anh ta ôm hận nên dùng sức lực hơi lớn. Cẩu Tam kinh hô một tiếng rồi đập mạnh lên bàn mạt chược, lập tức làm rối tung cả cái bàn.
"Khốn nạn! Mày muốn chết sao?" Hách chủ nhiệm hô to rồi đứng lên.
Dương Lâm biết đã gây họa nên tức giận nói: "Vụ làm ăn này không làm cũng được! Tiểu Quyên, chúng ta đi!"
Anh ta lôi kéo Lưu Tiểu Quyên chạy ra ngoài.
Bọn người Cẩu Tam và Hách chủ nhiệm giận dữ: "Mau đuổi theo!"
"Lật trời rồi!"
"Đừng để chúng chạy!"
Bọn chúng kêu người đuổi tới, Cẩu Tam vội vàng dùng bộ đàm liên hệ với đám anh em bên ngoài bảo họ bao vây Dương Lâm.
Dương Lâm kéo tay Lưu Tiểu Quyên, còn chưa chạy ra khỏi Kim Nhai thì đã bị một đám bảo vệ cầm gậy cao su bao vây.
"Đồ chó, hiện tại tao cho mày biết nơi này là địa bàn của ai!"
Cẩu Tam đoạt lấy một cây gậy từ tay một tên thủ hạ rồi đập thật mạnh vào người Dương Lâm
Dương Lâm biết chạy không thoát, để không liên lụy Lưu Tiểu Quyên nên chỉ có thể che đầu, không dám đánh trả.
Lưu Tiểu Quyên bị dọa đến khóc lớn, cô ấy lấy điện thoại ra muốn liên hệ với Tô Tô rồi lại bị một tên bảo vệ đoạt mất.
Cẩu Tam đánh mệt mà vẫn chưa hết giận, lập tức nói với thủ hạ: "Đánh thật mạnh cho bố! Đánh chết tao chịu trách nghiệm!"
Một đám thủ hạ Hổ Lang Bang xông lên bắt đầu đánh hội đồng Dương Lâm.
Dương Lâm ngã xuống đất, bị đánh cho đầu rơi máu chảy. Anh ta cố gắng bảo vệ đầu, lớn tiếng nói: "Tiểu Quyên cô đi mau! Không cần lo cho tôi! Đi tìm Tần Thiên và Tô Tô!"
Nhưng Tiểu Quyên bị Cẩu Tam bắt lấy, căn bản đi không được.
Hách chủ nhiệm tức giận: "Được rồi đừng đánh nữa."
Ông ta vẫy lui bảo vệ rồi đi tới, đá Dương Lâm một chân, nhổ một ngụm rồi mắng: "Đồ chó, hiện tại biết sai chưa? Nói đi, mày hủy hoại của công phải bồi thường như thế nào?"
Dương Lâm cắn răng nói: "Là các người ra tay trước!"
Hách chủ nhiệm lại đá mạnh Dương Lâm một cái, cười lạnh và nói: "Nghe nói tập đoàn Tô Ngọc của tụi mày thành lập chưa được bao lâu mà kiếm được không ít."
"Một giá thôi, một triệu đồng."
"Cho mày mười phút để chuyển khoản vào tài khoản của tao. Không thì lấy nữ đồng nghiệp này của mày gán nợ đi."
Cẩu Tam vội vàng nói: "Hách chủ nhiệm, chủ ý này rất hay! Để con này gán nợ đi!"
Dương Lâm đỏ mắt, cắn răng nói: "Có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây này. Tiền thì không có, có cái mạng này này!"
"Nhưng tôi cảnh cáo các người, em họ tôi Tần Thiên cũng không phải dễ chọc. Tốt nhất các người nên cân nhắc một chút, đừng hối hận!"