Chương 90 Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng
Mấy tên côn đồ ánh mắt tràn ngập ham muốn đối với thân thể của Mỹ An nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Tấn Khang thật sự không dám hành động lỗ mãng.
“Đại ca đã có lệnh rồi, tụi em không thể làm được”
“Tụi mày khiến tao quá thất vọng mà.” - Vân Anh nghiến răng nói, cô không ngờ mấy kẻ này nhát gan như vậy.
Mỹ An nhìn thấy bọn chúng không dám chạm vào cô cả người liền nhẹ nhõm, nghe thì hơi chua chát nhưng cô thật sự thầm cảm ơn Tấn Khang.
Vân Anh nắm chặt cây kéo trong tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:
“Nếu đã vậy thì để tạo phá nát gương mặt này của mình”
"Rām!"
Đúng lúc lưỡi kéo chỉ cách da mặt Mỹ An vài phần thì một tên thuộc hạ xông vào hét lớn:
“Chúng ta bị phát hiện rồi! Có người đang đến!”
Vân Anh ngay lập tức hoảng hốt buông cây kéo ra lui về sau để các tên thuộc hạ che chắn cho mình. Mỹ An vui mừng nhìn về cửa trông ngóng bóng hình quen thuộc.
Đúng như Mỹ An mong đợi, Thanh Bách dẫn theo một nhóm người xông vào đây. Tiến Thành luôn đi ngay trước anh để bảo vệ cho anh nhưng khi Thanh Bách vừa thấy Mỹ An bị trói ở kia liền mặc kệ mọi chuyện mà lao lên.
“Mỹ An!”
Khi Thanh Bách nhìn thấy Mỹ An cả người thê thảm, khắp nơi đều là vết thương, quần áo bị cắt đến không ra dạng gì anh mới chân thật hiếu được cảm giác đau lòng. Anh đã đánh giá quá thấp vị trí của cô trong tim mình.
Thanh Bách vượt qua mấy tên côn đồ, nắm đấm của anh đều khiến bọn chúng kinh hãi. Anh ôm lấy cô, cá gương mặt tràn
“Thanh Bách, anh đến rồi." - Mỹ An yếu ớt nói một câu.
Thanh Bách ngược lại không biết trả lời gì cả, anh nhanh chóng cởi trói cho cô, ôm cô vào lòng mình. Chỉ khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của Mỹ An anh mới bình tĩnh hơn một chút.
“Đừng lo, tôi không sao rồi” - Mỹ An dường như cũng nhận thấy được sự bất thường của anh.
Cục diện rất nhanh được Tiến Thành dàn xếp xong, số thuộc hạ ở đây chỉ có chừng mười tên, rất nhanh bị đám người Thanh Bách mang tới khống chế. Vân Anh bị Tiến Thanh lôi tới trước mặt Mỹ An.
"Cô chắc chắn không ngờ vị thế của chúng ta thay đổi nhanh như vậy đúng không?” - Mỹ An gắng gượng đứng dậy nghiến răng nói.
“Điều tao tiếc nhất chính là không nhanh tay hơn để cắt nát cái mặt mày” - Vân Anh vẫn không có chút hối cãi nào còn muốn nhào lên túm lấy Mỹ An.
"A!" - Đó là tiếng hét thảm của Vân Anh. Lúc cô ta muốn bắt lấy Mỹ An đã ăn trọn một đá vào bụng từ Thanh Bách.
Mọi người chứng kiến đều hít một ngụm khí lạnh. Cú đá này của Thanh Bách không hề nương, khiến Vân Anh văng ra cả mét. Điều đáng sợ là trên mặt anh không có chút biến hóa nào, vẫn cứ trầm mặc như sắt đá.
"Thanh Bách..” - Mỹ An không ngờ anh sẽ làm vậy, vội vươn tay nắm lấy cánh tay anh.
Thanh Bách vòng tay qua ôm lấy cô lên, giữ chặt có trong lòng mình. Anh chưa từng đảnh phụ nữ nhưng đối với loại người như cô ta, anh chỉ muốn ngay lập tức băm vằm ả ra.
“Tại sao? Tại sao cô hận cả nhà tôi? Tại sao hai anh em cô lại hãm hại gia đình tôi?” - Mỹ An vừa nói nước mắt cũng tuân theo. Đó là những giọt nước mắt mà cố kiềm chế hơn một ngày qua, bây giờ có Thanh Bách rồi, cô cũng có thể khóc hết ra rồi.
“Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng” - Anh dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô. Mỹ An ngây người nhìn anh, cầu anh mới nói vừa nhẹ nhàng chạm vào sâu vào trái tim cô.
Vân Anh lúc này mới ôm bụng nhăn nhó vì đau đớn mà ngồi dậy: “Mày hỏi tao còn không bằng đi đào mộ ông già mày lên mà hỏi đi!”
"A.." - Lần này là Tiến Thành lấy miếng vải trên sàn nhét vào miệng Vân Anh. Nếu cô ta còn nói thêm mấy lời khó nghe này nữa thì không cần đến Thanh Bách đã không nhịn được mà đánh cô ta.
Mỹ An nghe Vân Anh xúc phạm đến cha mình thì không kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn ra không ngừng, cơn đau ở bụng cũng trở nên dữ dội hơn. Thanh Bách nhìn cô quằn quại khổ sổ trên tay mình, lạnh giọng ra lệnh:
“Phế tay cô ta”.
Tiến Thành không nói hai lời, trực tiếp gập tay trái của Vân Anh, cô ta không kịp phản kháng gì chỉ có thể lặn lộn đau đớn trên đất. Mọi người có mặt ở đó đều không ngờ Thanh Bạch sẽ tàn nhẫn như vậy.
“Thanh Bách.." - Chính Mỹ An cũng bị một màn này dọa sợ, cô nén đau nắm chặt lấy áo anh lắc đầu. Hiện tại cô rất hận Vân Anh nhưng cô không hề muốn hành hạ cô ta, nếu có làm vậy thì cô và cô ta có khác gì nhau đầu chử.
Đúng lúc này, Tấn Khang cũng hay tin và dẫn người trở lại. Đập vào mắt hắn ta chính là cảnh tượng đàn em mình bị khống chế còn em gái thì đang đau đớn nằm vật ra sàn.
Hắn ta không suy nghĩ nhiều trực tiếp lấy sáng ra chĩa về phía Thanh Bách, hét lớn:
"Sao cậu dám động vào em gái tôi?”
Tiến Thành cũng cùng lúc lấy súng ra chĩa ngược về phía Tấn Khang, hai bên rơi vào một cục diện giằng co căng thẳng.
“Cô ta đang bị vậy.” - Thanh Bách cuối cùng cũng lên tiếng.
“Anh hai, cứu em với... em đau quả.” - Vân Anh lúc này đã biết sự thật rồi.
Tấn Khang nhìn em gái mình lại nhìn Mỹ An thoi thóp ở trong tay Thanh Bách biết rằng chuyện này không thể giải quyết êm đẹp nữa rồi. Lực lượng hai bên không ai hơn ai, nếu thật sự nổ súng còn không biết là ai sẽ chết trước.
Thanh Bạch ôm theo Mỹ An bước về phía trước, Tiến Thành muốn ngăn anh lại nhưng anh lắc đầu.
“Nếu anh muốn chiến ở đây, tôi sẵn sàng nhưng chúng ta đều muốn đưa người của mình đi bệnh viện càng nhanh càng tốt”
Tấn Khang hiểu những lời của Thanh Bách là có ý gì, hắn và anh đều không muốn đánh nhau. Đưa Mỹ An và Vân Anh vào viện trước mới là đều nên làm. Nhưng hắn ta không thể thả cô đi được, cô đã biết quá nhiều bí mật.
“Món nợ này, tôi chắc chắn sẽ đòi lại đủ” - Tấn Khang cuối cùng cũng thỏa hiệp, hắn hạ súng xuống, chạy đến ôm lấy Vân Anh.
“Vân Anh, cô có biết điểm khác nhau giữa chúng ta là gì không? Điểm mà tôi có còn cô thì không, tôi lương thiện hơn cô” - Mỹ An mạnh mẽ nhìn về phía cô ta nói.
Phải, ai cũng đều nhận ra điều đó, xét về mọi phương diện cả hai đều không ai thua ai. Nhưng Mỹ An là người lương thiện, là người sẽ không bao giờ có ý định tổn hại người khác.
Tiến Thành bên này cũng hạ sủng bước tới hỏi anh:
“Chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao?” “Là hắn nợ chúng ta, vậy nên món nợ này chúng ta sẽ đích thân đi đòi” - Thanh Bách nhếch môi.
Nếu không phải vì hơi thở Mỹ An ngày một mỏng manh thì cho dù có phải giết tới người cuối cùng anh cũng muốn lấy cái mạng của Vân Anh, Thanh Bách không phải người máu lạnh, cũng không phải kẻ thích giết người nhưng anh là người có thù tất báo. Ai hại anh một thì anh phải đòi lại mười.
Mỹ An hiện tại đã rất mệt mỏi, cô nhắm mắt nằm trong lòng Thanh Bách, Tiến Thành cũng không dám chạy quá nhanh sợ cô bị xóc nảy.
“Uống chậm thôi” - Thanh Bách đang cẩn thận cho cô uống nước.
Sau khi được uống ít nước Mỹ An cũng thấy bản thân tỉnh táo hơn, cô mở mắt nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh có thể nói lại một lần nữa không?”
“Nói gì?” - Thanh Bách nhướn mày.
"Câu khi mà tôi khóc” - Mỹ An mấp máy môi. “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng” - Khóe môi Thanh Bách khẽ cong lên.
Mỹ An không biết sao cô lại yêu cầu như vậy, một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt nhưng lại là thứ ngọt ngào mà cô khát cầu rất lâu. Mỹ An biết cô làm vậy là không nên nhưng cô vừa trải qua một chuyện quá kinh khủng và cô chỉ muốn nuông chiều bản thân một chút.
Tiến Thành nhìn lên kính thấy hai người phía sau ánh mắt thâm tình không khỏi có chút rùng mình. Cũng may lần này không xảy ra chuyện đáng tiếc gì nếu không cậu cũng không thể ngồi vững ở đây nữa.
Mỹ An rất nhanh được đưa vào cấp cứu, trong suốt quá trình Thanh Bách cũng không chịu rời đi. “Mời người nhà của bệnh nhân ra ngoài để chúng tôi làm việc” - Một y tá lên tiếng.
Thanh Bách vẫn đứng đó nhìn Mỹ An chằm chằm, anh phải tận mắt nhìn cô không sao mới có thể an tâm, “Mặc kệ anh ta đi" - Một vị bác sĩ già nói, ông còn lạ gì mấy kiểu tình cảm sướt mướt của lũ trẻ bây giờ.
Mỹ An rất nhanh được đưa qua phòng chăm sóc riềng, Thanh Bách vẫn luôn có mặt ở bên cạnh cô. Mỹ An đợi y tá và bác sĩ rời đi hết mới nói:
"Anh về nghỉ ngơi đi, tôi không sao rồi”
Đáp lại đề nghị của cô, Thanh Bách kéo ghế đến ngồi ngay bên giường cô:
“Ngủ đi, tôi trong cô"
Mỹ An biết không thể thuyết phục anh, chỉ biết cười nói: “Khi nãy nhìn thấy súng tôi đã rất sợ, tôi không muốn anh vì tôi mà bị thương nữa”
Thanh Bách gật đầu, chỉnh chăn cho cô, trên mặt vẫn chưa vơi nét lạnh lùng nhưng có mấy phần ôn nhu dành riêng cho cô.
"Sau này đừng tùy tiện muốn đầu tới sống chết với người ta nữa, có được không?”
“Được, cô mau ngủ đi" - Thanh Bách gật đầu.
“Không, tôi còn chuyện cần nói, là chuyện về vụ đấu thầu ở bờ Đông.”
“Ngủ dậy rồi nói” - Thanh Bách lấy tay cô nhét vào trong chăn.
Mỹ An muốn nói thêm nữa nhưng không biết sao hai mắt cứ dần khép lại. Hình ảnh cuối cùng cô thấy là Thanh Bách vẫn ở đó, ngay cạnh cô, Mỹ An có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.
Thanh Bách thấy Tiến Thành bước vào liền ra hiệu cho cậu nhẹ nhàng, anh không muốn đánh thức cô.
"Cần làm gì thì cứ làm, tạm thời cứ quan sát phía hắn ta đã" - Anh phân phó cho cậu - "Bảo bình an với Phan Kiệt, chắc cậu ta cũng đang lo lắng lắm”
Thanh Bách không ngủ được, anh ngồi đó nhìn Mỹ An cả một đêm, nhìn từng vết thương trên người cô, nhìn gương mặt có phần khắc khổ đó. Những lần trước người bị thương nặng luôn là anh, lần này cô lại phải lãnh đủ.
“Hóa ra cảm giác đó khó chịu như vậy” - Cảm giác nhìn người mình quan tâm, nhìn người mình trân trọng bị tổn hại mà mình lại không bảo vệ được.